Tiêu Tư Văn hí hửng kể lại từng chi tiết trong ngày hôm đó, Nhất Kiến Thành vừa nghe vừa nhíu mày, lâu lâu lại nhìn gã đó với ánh mắt dò xét.
"Coi bộ tiểu vong hồn có ấn tượng rất tốt với ta, nếu không thì chắc sẽ không nhớ tường tận được như vậy đâu nhỉ?" - Gã cười khà rồi nói, giọng nói như đang mỉa mai Tiêu Tư Văn.
Tiêu Tư Văn không hiểu gì, chỉ nghiêng đầu rồi đứng trân trân bất động. Liên Kim Anh nhìn cậu, rồi bước đến chỗ gã. "Này, có chuyện gì nói luôn đi, đừng có lòng vòng"
"Đừng tưởng tôi không biết ông có âm mưu gì" - Nhất Kiến Thành trầm mặc tiếp lời, hắn hiện đang rất tức giận, chẳng biết tại sao nữa.
"Ông? Giọng tôi nghe già lắm sao?" - Gã cười lớn, giọng nói bất chợt chuyển đổi khiến cô và hắn đồng loạt sững người.
"Giọng nói...thay đổi rồi!?"
Nhất Kiến Thành mấp máy môi, đầu óc ong ong đến khó chịu, cơn đau đầu dữ dội ập đến khiến hắn khụy xuống.
"Kiến Thành!!? Mày sao vậy!?" - Liên Kim Anh hốt hoảng khụy xuống theo hắn. Nhất Kiến Thành đau đớn ôm lấy đầu, mặt mày nhăn nhó như sắp chết.
Tiêu Tư Văn một lúc đang bất động, đột nhiên tỏa ra một âm khí nặng nề, Liên Kim Anh ngơ ngác nhìn chằm chằm cậu, bỗng không thấy gì nữa. Chợt nghe thấy tiếng động chỗ gã đang ngồi.
*Khực*
"Ặc!!" - Gã nhức nhối ôm lấy cổ, khó chịu gằn ra từng chữ, vẫn là chẳng nói được câu nào. Tiêu Tư Văn vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nguoi-duyen-ma-2/2972682/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.