Tất cả những dè dặt cẩn trọng, nhút nhát do dự, đều là bởi vì không nắm chắc và bất an.
Người nhà là như vậy, cho dù có tức giận, nhưng ở trong lòng vẫn luôn bảo vệ bạn.
Ngày hôm sau, mưa dầm vẫn kéo dài.
Tư Nguyên vừa lái xe, vừa dùng tai nghe trò chuyện với cô: "Buổi sáng Tiểu Lộng nhìn thấy em có vui không?"
"Cũng bình thường." Cô nói chuyện vẫn luôn không nhanh không chậm như vậy, "Không chịu đến trường, chỉ đồng ý đi khi em chờ con bé tan học." Hôm nay khó có được một ngày nghỉ ngơi, cô đang bận rộn dọn dẹp phòng cho Tiểu Lộng, chuẩn bị đồ dùng hàng ngày.
A, chỉ bình thường thôi sao? Tư Nguyên bất giác nở nụ cười. Ở trước mặt anh, Tiểu Lộng luôn ríu rít giống như một chú chim sẻ, nhưng ở trước mặt cô, con bé ngược lại có chút do dự, thận trọng, hướng nội.
Anh nghĩ có lẽ chỉ có mình mới hiểu được tâm tình của Tiểu Lộng.
Tất cả những dè dặt cẩn trọng, nhút nhát do dự, đều là bởi vì không nắm chắc và bất an.
Một đứa trẻ mới mười hai tuổi nhưng đã vô cùng hiểu chuyện.
"Đợi con bé tan học, rồi anh cũng đến." Có lẽ có sự hiện diện của anh, Tiểu Lộng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Cô suy nghĩ một chút, "Vâng."
Ở đầu dây bên kia anh đang mỉm cười, cô cũng vậy.
Cô hiểu sự quan tâm của anh.
Anh cũng biết cô tin tưởng anh.
"Ừ, buổi tối ăn lẩu, được không?" Qua một lúc, cô lên tiếng phá tan sự im lặng.
"Được, ăn lẩu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ngang-trai/40455/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.