Suốt dọc đường, cả hai đều im lặngkhông nói.Cách nội thành càng lúc càng gần,thời gian cả hai được ở gần nhau càng ngày càng ngắn.
Hình Tuế Kiến nôn nao khó hiểu, gãnhìn khóe mắt chưa kịp lau khô lệ của cô mà sững người muốn nắm tay trấn an,nhưng lần nào Kiều Duy Đóa cũng vung phắt cự tuyệt.
Hai người giằng co qua lại, hồi lâusau, Kiều Duy Đóa đột nhiên bật cười, nụ cười như thể cô vừa nghĩ tới một câuchuyện gì đó rất hài hước.
“Em cười cái gì?” Giọng cười khácthường của cô làm gã nhăn mày.
Kiều Duy Đóa thực dễ dàng khiến gãbất an, đặc biệt mỗi nụ cười, mỗi cái nhăn mày của cô cũng đều có thể khống chếđược tâm tình của gã.
“Tôi đang cười, hóa ra đây gọi làtình yêu.” Trên môi cô ngập tràn vẻ mai mỉa.
Lời của cô làm gã cứng đờ, gã hơikhông hiểu lắm.
“Hình Tuế Kiến, anh thật sự yêu tôiư? Tại sao tôi hoàn toàn không cảm nhận được?” Cô nói thẳng toạc.
“Ồ, đúng rồi, tôi đột nhiên sựcnhớ, tới giờ anh cũng chưa từng nói chữ ‘yêu’ này với tôi. Thì ra tối qua tôingủ mê, chiêm bao thấy có ai đó tỏ tình với mình.” Giọng điệu cô đượm đầy vẻchâm biếm.
Cho nên, cô cũng nghe được?
Gã trầm mặc cứng người thật lâu,rồi sau cùng thừa nhận: “Kiều Duy Đóa, em không nghe nhầm, tôi… yêu em…” Chữyêu này rất sến súa, muốn gã thẳng mặt thừa nhận thì cần phải có can đam.
“Yêu ư? Anh yêu thể xác tôi hay yêucái cảm giác chinh phục?” Cô trào phúng.
“Kiều Duy Đóa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ngang-trai/2452062/quyen-5-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.