Kiều Duy Đóa nắm tay Tiểu Lộng, bêncạnh là hai vali một lớn một nhỏ. Thang máy vừa tới, cô kéo đồ đi vào.
Cứ chấm dứt toàn bộ mối nghiệtduyên này đi! Mấy tháng ở bên nhau hãy xem như bọt biển, thoáng chốc sẽ vỡ tan.Cuộc sống của cô sẽ không mất đi trạng thái cân bằng mà quay về bờ bến yên bìnhcũ.
Bây giờ đầu óc cô vẫn còn rối bời,chẳng hiểu trái tim vì sao cứ tắt nghẽn.
“Ầm.” Thang máy đột nhiên rung lắc.
“Mẹ ơi!” Tiểu Lộng thét lên sợ hãi,cô cũng kinh hoàng.
Tiếp đó toàn bộ thang máy bỗng tốiđen như mực, giơ bàn tay cũng không thấy năm ngón tay. Mẹ con cô bị nhốt trongthang máy ư?
“Cứu tôi với!” Tiểu Lộng hét lênhoảng sợ.
“Con đừng sợ, thang máy bị trụctrặc thôi.” Cô an ủi con gái.
Thực ra cô sợ bóng đêm, nếu ở trongcảnh quá tối cũng làm cô rất sợ.
“Ôi, cứu tôi với! Cứu tôi với! Cứutôi với!” Lời an ủi của cô mất đi tính tác dụng, Tiểu Lộng sốt ruột chạy khắpnơi gõ cửa, khóc nức nở không ngừng.
“Tiểu Lộng!” Trong cảnh tối đen nhưmực, cô không thấy Tiểu Lộng nên cũng cuống cuồng.
“Thả tôi ra ngoài, mau thả tôi rangoài!” Tiểu Lộng đập tay vào vách tường, giọng nói đầy hoảng loạn kèm theotiếng thút thít.
Tiểu Lộng khóc như ngừng thở, hôhấp rất dồn dập.
Duy Đóa càng thêm hoảng hốt.
“Tiểu Lộng, con đang ở đâu?” Cô sờsoạng khắp nơi tìm Tiểu Lộng, rốt cuộc cũng đụng trúng bé.
Vừa chạm vào người bé mà cô đã nhảydựng, bởi toàn thân Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ngang-trai/2452007/quyen-4-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.