Cô ngước mắt lên đầy ngờ vực, hỏithật khẽ: “Em đang yêu à?”
Chuyện yêu đương là việc đáng vuimừng và hạnh phúc, vì sao nghe giọng cô lại buốt giá đến vậy?
“Đúng thế, em đang yêu.” Tư Nguyêncũng trả lời rất nhẹ, vô cùng nhẹ.
“Ha ha, sao có thể chứ?” Kiều DuyĐóa bật cười.
Tư Nguyên nhìn cô chăm chú, côkhông phát hiện ra sao? Nụ cười của cô thật gượng ép, thật hoảng loạn.
“Em đã từng nghe ca khúc cũ nàychưa? Bài ‘hội chứng tình yêu’ [1] của Hoàng Thư Tuấn.”
“Xưa giờ em không nghe nhạc, emkhông có hứng thú với mấy dòng nhạc lộn xộn này.” Cô vội vàng đáp.
[1]Nguyên tác: Luyến ái chứng hậu quần (恋爱症候群) các bạn tham khảo bài hát ở link này.https://www.youtube.com/watch?v=1lgOff9-SWM
Tuy nhiên, anh khe khẽ hát:
Về nguyên nhân phát sinh hội chứngtình yêu.
Đến nay vẫn cứ là điều bí ẩn nhất.
Bất kể giới tính, tuổi tác, nghềnghiệp, cân nặng, bằng cấp, diện mạo và nhóm máu…
Không có ai có thể miễn dịch.
…
Đây rõ ràng là một ca khúc có tiếttấu nhanh nhưng anh biến đổi giai điệu của nó thành thật chậm, làm người ta vừakhóc vừa cười trong tình yêu và ngay sau niềm vui đó là tâm trạng buồn man mác.
Cuối cùng tình yêu là đám mây khôngnắm được.
Nhưng anh muốn nói với em.
Trong những năm tháng anh cô đơn.
“Đủ rồi.” Rốt cuộc là anh muốn nhắcnhở cô điều gì?
Tư Nguyên hệt như không nghe thấylời cô, vẫn dựa lưng vào thành ghế nhẹ nhàng ngâm nga:
Sự dịu dàng của em giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ngang-trai/2451966/quyen-3-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.