Trong thư phòng, tất cả là một khoảng tan nát.
Kể từ sau khi quay về từ Bách Hoa Đường, Tư Hành Phong vẫn luôn ngồi trước thư án, không ngừng uống rượu, chốc chốc lại thấy đáy bình rượu lờ mờhiện ra.
“Choang” một tiếng, ngài tức giận vứt bình rượu trong tay, tức thì chiếc bình được làm từ ngọc vỡ tan tành.
Ngài nhìn ra ngoài cửa thét lớn “Rượu đâu, rượu đâu, Quan Quần, Quan Quần, mau mang rượu tới đây cho ta.”
Lời vừa dứt, cửa liền bị người khác đẩy ra.
“Hầu gia, ngài đã uống nhiều rồi.” Người bước vào ngoại trừ Quan Quần còn có Cảnh Trung.
Kể từ khi bước vào trong, Cảnh Trung luôn cúi rạp đầu, chìm trong im lặng.
Tư Hành Phong vừa ngẩng đầu lên, thấy Cảnh Trung, lớn tiếng quát “CảnhTrung, ngươi vẫn còn dám xuất hiện trước mặt bản hầu sao? Ai cho phépngươi bước vào đây? Ta phạt ngươi ngâm mình trong nước lạnh, mau cút rangoài cho ta. Lúc này ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi.”
Nếukhông phải Cảnh Trung tự mình quyết định, khi ở Bách Hoa Đường ngài saocó thể khổ sở đến vậy? Không ngờ bản thân lại đi cưỡng đoạt người phụ nữ họ Hạ, hành động chẳng khác gì loài cầm thú, càng nghĩ lại càng cảmthấy nộ hỏa công tâm, với tay lấy một cuốn sách trên bàn ném thẳng vềphía Cảnh Trung.
Cảnh Trung đón lấy cuốn sách, thanh âm hối hận“Hầu gia, thuộc hạ là muốn tốt cho thân thể của ngài. Vì không muốn thấy Hầu gia phải chịu nỗi đau khổ giày vò hết lần này đến lần khác. Hơnnữa, điều đáng sợ là thứ thuốc độc của Hoàng thượng, lần sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nay-danh-hen-voi-gio-dong/82201/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.