Cành mai khẳng khiutrong đình viện trầm tĩnh vô thanh, nhưng hương trầm tỏa khắp chốn, lenlỏi trong gió lạnh, không ngờ lại tương tự vài phần với mùi hương trênthân thể của người này, khiến ta cảm thấy có phần hoảng loạn một cách vô duyên vô cớ.
Phần y phục bị rách hoàn toàn không ngăn được cảmgiác lạnh lẽo truyền đến từng cơn, ta tuyệt đối không dám lưu luyến hơiấm truyền sang từ người đàn ông xa lạ mà nguy hiểm này.
Nghe thấy hơi thở của ngài, ta lạnh lùng lên tiếng “Thuần Vu Vọng, ta không phảilà Doanh Doanh của ngài. Ta chính là Tần Vãn, tướng quân Chiếu Vũ củađại Nhuế.”
Cả người Thuần Vu Vọng cứng đờ, thậm chí còn kéo dàimột lúc lâu, sau đó ngài mới từ từ lên tiếng “Ngươi là Tần Vãn, một nữtù binh của Đại Lương chúng ta.”
Sau đó ngài thả lỏng ta ra đôichút, đôi mắt đen láy khẽ nhìn lướt qua khuôn mặt ta, sau đó dừng lạitrước phần ngực đang bị hở ra quá nhiều, từ từ đưa tay lại gần, mỉm cười khinh miệt “Nữ tù binh sẽ phải chịu cảnh ngộ như thế nào, chắc ngươibiết rồi chứ?”
Lần này, đến lượt cả thân người ta cứng đờ lại. Ta rất muốn nhấc tay lên, tát cho ngài một cái thật mạnh, đánh nát khuônmặt nho nhã, giả tạo đánh lừa thế nhân kia. Thế nhưng ngài lại không đợi ta kịp dồn sức đưa tay lên, đã tóm chặt lấy cổ tay ta, bế bổng lên, rồi bước vào trong phòng.
Lò sưởi trong căn phòng này vẫn chưa tắtlửa, hơi ấm nhanh chóng truyền tới khiến ta càng mong muốn sớm thoátkhỏi sự khống chế của người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-muon-de-cung-cuu-trung-thien/59081/quyen-1-chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.