Hôm nay sau khi tắmrửa xong, ta xỏ giầy thử đi vài bước, chỉ cảm thấy phần chân vẫn đau đớn vô cùng, cho dù là đi lại chậm chạp, vẫn cứ tập tễnh chứ chẳng đượcnhanh nhẹn như trước kia.
Cô Quế đỡ ta ngồi xuống, chải đầu chota rồi mỉm cười nói “Tục ngữ có câu, thương động gân cốt phải trăm ngày. Phần xương gót chân của cô nương đã bị chiếc đinh gây tổn thương, nếukhông có tiên đơn của Thái Thượng Lão Quân thì làm sao có thể khỏi nhanh như mong muốn được?”
Ta liền hỏi “Sau này ta vẫn có thể cưỡi ngựa cầm thương, chinh chiến sa trường được chứ?”
Cô Quế liền nói “Có gì mà không thể? Yên tâm đi, chỉ cần điều dưỡng batháng nữa, đảm bảo cô nương có thể đi lại như bay giống như trước kia.”
Ta nghe vậy lập tức mỉm cười.
Cô Quế lại sầu muộn nói “Ngược lại căn bệnh kia của cô nương mới khiếnngười ta sầu muộn. Cứ tiếp tục thế này, không biết phải làm thế nào mớitốt đây?”
Khoảng thời gian này căn bệnh đó đã phát tác hai, balần rồi, ta nghe lời khuyên của cô Quế, cố gắng không dùng những viênthuốc an thần khiến chất độc tích tụ lại trong người, chỉ để cô cô dùngkim bạc châm cứu giảm bớt đau đớn, đồng thời dùng cách xoa bóp để điềuchỉnh lại, hiệu quả tuy rằng hơi chậm, thế nhưng cũng có thể vượt quađược.
Thế nhưng, nếu đang ở nơi sa trường, lúc lâm trận giếtđịch, gặp đúng lúc bệnh phát, làm gì có thời gian chờ ta từ từ hồi phụcnhư vậy chứ? Vậy nên trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-muon-de-cung-cuu-trung-thien/2824727/quyen-1-chuong-29-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.