Đồ ăn được đưa tớicũng không mấy tinh tế, có điều là vừa miệng. Xem ra Tư Đồ Vĩnh đã lợidụng địa vị tôn quý của mình để cưỡng ép đám người tại hình bộ này nênta mới có thể được đối xử như vậy.
Hôm nay cho tới tận sau buổi trưa, ta vẫn chẳng thấy bọn người Du Cánh Minh đến thẩm vấn, đoán chắc đã bị Tư Đồ Vĩnh ngăn chặn.
Ngài ra sức bảo vệ như vậy thực sự khiến ta cảm kích, thế nhưng địa vị củangài vẫn chưa vững vàng, lại còn quá đỗi trẻ tuổi, vì ta mà trở mặt vớihọ Đoan Mộc, cũng chẳng hiểu sẽ gặp hậu quả gì.
Nếu ngài có thểliên thủ cùng Tư Đồ Lăng, hoặc là trực tiếp thuyết phục Hoàng Đế ĐạiNhuế hạ chiếu thả người thì ta và Tần gia coi như đã được giải cứu.
Tần gia bị tích thu nhà cửa, tài sản ruộng đất, tất cả đều là chuyện nhỏ.Chỉ cần thoát khỏi nhà lao, có cơ hội điều động binh mã, thì sẽ chẳng sợ hãi bất cứ ai nữa.
Ta bị giam giữ nhiều ngày, thể lực suy giảm,toàn thân đau đớn, càng cần phải điều dưỡng, nhanh chóng hồi phục lạisức khỏe, thì mới có thể ứng phó được với thế cục biến đổi như hiện nay.
Bởi vì ngón tay từng chịu nhục hình, nên tất cả đều sưng vù chẳng thể nàodùng sức được, may mà có cô Quế đút từng miếng cho ta ăn. Thấy ta ăn hết cả bát cơm đầy, lại uống rất nhiều nước canh, cô Quế không khỏi tỏ rõvẻ khâm phục.
Mấy ngày tiếp theo, mọi chuyện vẫn cứ sóng yên biển lặng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-muon-de-cung-cuu-trung-thien/2824725/quyen-1-chuong-28-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.