Nhị ca đã dùng chữ ‘cũng’. Vậy người phụ nữ mà trước kia Nhị ca không nỡ làm lỡ giở là ai chứ?
Thực ra Nhị ca dung mạo tuấn tú, tấm lòng bao dung, thông minh cơ trí, chodù hai chân tàn phế thì cũng đã sao? Nhị ca vẫn cứ khiến cho biết baothiếu nữ phải nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ, tình cảm.
Chỉ làngười thông minh đến mấy, khi gặp phải chữ ‘tình’ cũng mấy ai được tỉnhtáo? Còn ta đương nhiên cũng không tránh khỏi mơ hồ. Ta không những từchối Tư Đồ Lăng, thậm chí ngay chính thứ đồ mà bản thân để đâu cũngchẳng thể nào tìm thấy.
Mở bức tranh vừa bị Tư Đồ Lăng vò nát ra, lúc cất nó vào giá sách, ta đột nhiên phát hiện bức tranh mà buổi sánghôm trước Thuần Vu Vọng vẽ cho ta dường như đã biến mất.
Ta nhớrõ ràng ngài không hề mang nó theo, sau khi ngài rời đi, ta còn đíchthân cuộn nó vào, đặt trên mặt bàn mà. Có lẽ nào bức tranh này cũng đãbị Tư Đồ Lăng nhìn thấy, nhất thời phẫn nộ xé tan rồi? Thế nhưng trongcăn phòng này, ta chẳng hề tìm thấy bất cứ mảnh giấy vụn nào cả…
Ngày hôm sau, phủ Nam An Hầu sai người mang sang một bức thư, lúc mở ra đọc, bên trong chính là hôn thư và giao kết thoả thuận hôn sự của ta và TưĐồ Lăng do phụ thân ta và Hạ Vương viết, ngoài ra không còn bất cứ thứgì khác. Còn ta chẳng những cần thoái hoàn lại hôn thư và giao kết màcòn phải trả lại hết lễ vật làm tin năm đó.
Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-muon-de-cung-cuu-trung-thien/2824720/quyen-1-chuong-26-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.