Tương Tư không chỉ là tấm kim bài miễn chết mà cũng là tấm kim bài đình chiến, ngài lập tứcngậm miệng, đón lấy bát thuốc do tùy tùng đưa lên, ngửa cổ uống cạn, kéo chăn lên đắp rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhuyễn Ngọc đưa tay sờ lêntrán ngài, sau đó rút tay về, khẽ tiếng dặn người phía sau “Hình nhưngài lại bị sốt cao hơn trước rồi, lần này biết phải làm sao đây? Phảichăng tên đại phu mà bọn họ tìm về là một tên lừa bịp, nên mới khiếnngài sốt cao mãi không hạ chứ?”
Ta có lòng hỏi thăm bệnh tình của ngài, nhưng lại sợ khiến ngài thêm phần lưu luyến, liền nói “Nếu ngàiđã bị bệnh, ta sẽ không đưa Tương Tư qua bên này vội. Tương Tư còn bé,quậy phá làm phiền đến ngài là chuyện nhỏ, bị nhiễm bệnh từ ngài làchuyện lớn. Đợi khi nào ngài khỏe lại rồi tính sau.”
Thuần VuVọng vẫn nhắm mắt, nhưng hình như tức giận đến đỏ bừng khuôn mặt, chỉ là cố gắng kiềm chế không tranh cãi với ta nữa thôi.
Ta dừng lạiđôi chút, không nghe thấy ngài nói gì, cũng coi như may mắn, đúng lúcđang quay người rời đi, Thuần Vu Vọng đột nhiên lại nói “Thực ra chỗ sơn cốc mà chúng ta ẩn cư rất là ẩn mật, người bình thường khó mà tìm được. Bởi vì nó rất hẻo lánh, nên ta dẫn theo Doanh Doanh tới đó suốt ba nămtrời mới bị người ta phát hiện ra hành tung. Thế nhưng Tư Đồ Vĩnh hìnhnhư tìm được đến đó rất là nhanh thì phải.”
Ta không hiểu tạo sao ngài lại nhắc đến chuyện này, lạ lùng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-muon-de-cung-cuu-trung-thien/2824700/quyen-1-chuong-21-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.