Chương trước
Chương sau
Gần đây công việc của Phương Tiểu Tiệp rất thuận lợi, cũng không biết cơn gió nào thổi tới mà hôm đó viện trưởng bỗng nhiên mời bà tới gặp, dông dài một hồi cũng không nói vào nội dung chính, chỉ lạ là ông ta khích lệ bà, hơn nữa giọng điệu còn thân thiết bất thường. Sau đó bà còn nhận được phần thưởng chiến sĩ thi đua thường niên của bệnh viện, tiền thưởng là ba ngàn tệ cộng thêm một bộ nồi inox.

Tùng Chí Quân rất vui vẻ, ông cực thích nấu nướng, cũng thích mua nồi, bộ nồi inox này là bộ nồi cao cấp trong truyền thuyết mà ông rất muốn mua, vậy mà bây giờ nó như một cái bánh từ trên trời rơi xuống tay ông. Vì thế ông cực kì kích động dùng bộ nồi mới nấu một bữa cơm, khao bà vợ chiến sĩ thi đua của mình.

Phương Tiểu Tiệp lại ăn không yên, mấy hôm nay trong lòng bà có một sự bất an, bà cảm thấy không yên lòng, vì thế ăn mấy miếng liền buông đũa, "Lão Tùng, San San của chúng ta rốt cuộc sẽ tìm bạn trai như thế nào nhỉ?"

Tùng Chí Quân thở dài, "Bà muốn biết thì sao lúc San San về nhà lại không hỏi chứ?"

Phương Tiểu Tiệp khó xử nói: "Không phải tôi sợ doạ San San sao, ông cũng thấy đó con gái chúng ta dạo này không bình thường, tôi sợ khiến con gái mình có áp lực quá lớn thì chẳng được gì.”

Tùng Chí Quân lắc đầu, "Bà đấy, lúc không nên quan tâm thì lại quan tâm, lúc nên quan tâm thì không không dám quan tâm.”

Phương Tiểu Tiệp hơi tức giận, "Vậy còn ông? Sao tôi chẳng thấy ông tốn công tốn sức, suốt ngày cái gì cũng không quan tâm, sau này San San của chúng ta nếu ế chồng không ai thèm lấy thì người đáng trách nhất là ông!"

Tùng Chí Quân lập tức chịu thua, "Được được, tại tôi hết, đều trách tôi, được chưa? Ăn cơm đi cho ngon, lát nữa tôi gọi điện thoại hỏi xem tuần này San San có về nhà hay không nhé.”

Khi Tùng San nhận được điện thoại của Tùng Chí Quân, cô đang ngồi trong phòng khách ôm Lão Tần ngẩn người.

Lúc tối Cố Trì Tây có việc bận nên phải ra ngoài, một mình cô dắt Lão Tần đi tản bộ rồi về, không có việc gì làm, mở ti vi cũng xem không chuyên tâm, ngược lại còn khiến Lão Tần xem tới mệt, lắc lắc người lười biếng dụi dụi vào đùi cô. Cô để Lão Tần ngoan ngoãn nằm trên đùi mình, còn mình thì xoa xoa lưng nó dỗ nó ngủ. Gần đây cô càng lúc càng thích ôm Lão Tần ngồi trên sô pha, bởi vì bộ lông trên người Lão Tần rất ấm, ôm vào rất thoải mái, rất hợp cho một ngày thu lạnh lẽo.

Tùng Chí Quân chưa nói gì đã hỏi con gái cuối tuần này có về nhà hay không.

Tùng San ngừng một lát, cười nói: "Vâng, thứ sáu này con tan việc hơi muộn, thứ bảy con sẽ về.”

Tùng Chí Quân nghe ra giọng điệu của con gái, hỏi: "San San, tâm trạng của con không tốt sao?"

Tùng San sửng sốt, tỏ ra thoải mái nói: "Không, con chỉ hơi mệt chút thôi.”

Tùng Chí Quân nói: "Nếu mệt thì đi nghỉ sớm đi, mẹ con vừa được giải chiến sĩ thi đua, đơn vị tặng cho một bộ nồi cao cấp dùng rất thích, chờ thứ bảy con về ba làm món ngon cho con ăn.”

Tùng San cười nói: "Tuyệt quá, con muốn ăn chảy cả nước miếng luôn đây này.”

Tùng Chí Quân nói: "Ba cúp máy trước đây, còn đừng ngủ muộn quá nhé.”

Tùng San chần chừ một chút, "Ba, người đó, thứ bảy có thể con sẽ dẫn anh ấy về nhà.”

Đầu dây bên kia, Tùng Chí Quân yên lặng không nói gì, hơn nửa ngày mới nói: "Được, để ba nói với mẹ con một tiếng, ba mẹ sẽ ở nhà chuẩn bị tiếp đón bạn trai con.”

Tùng San cúp điện thoại, thở dài. Lão Tùng dù sao cũng là lão Tùng, ông rất hiểu con gái mình, chỉ cần cô có chút xíu khác thường ông cũng có thể lập tức phát hiện ra.

Gần đây tâm trạng của cô không được tốt. Hoặc đúng hơn, mấy ngày nay tâm trạng của cô và Cố Trì Tây đều không tốt. Từ hôm đó, sau khi hắn đeo chuỗi hạt san hô lên cho cô, cô lại nhất quyết không chịu nhận, thì lúc hai người ở chung đã lạnh nhạt hơn nhiều.

Khi đó Cố Trì Tây cũng không nói gì thêm, chỉ yên lặng tháo chuỗi hạt xuống, cất vào trong hộp, sau đó tiện tay đặt lên bàn trà cạnh sô pha, không hề chạm vào nó nữa.

Sau đó mấy hôm, chiếc hộp ấy vẫn nằm yên trên bàn trà, cả hai người đều coi như không thấy.

Tùng San đương nhiên không phải không thích chiếc vòng cổ đó, san hô đỏ đẹp như vậy, cho dù cô không hiểu biết về giá cả thị trường cũng có thể hiểu đây là mặt hàng xa xỉ. Nhưng cô vẫn không muốn đeo nó, cô luôn cảm thấy nếu đeo nó lên, cô cũng sẽ giống như Tề Duyệt Tâm.

Cô cũng biết mình rất khác người.

Nhưng chẳng lẽ cô nên vui vẻ đeo nó, sau đó vô cùng phấn khích khoe với người khác giống như Tề Duyệt Tâm?

Cái cảm giác này cực kì tệ, cô cũng không biết bản thân rốt cuộc là đang kiên trì cái gì. Nhưng cô lại cảm thấy, làm người, cũng nên có chút kiên trì.

Khi Cố Trì Tây về nhà, hắn nhìn thấy cô đang ôm Lão Tần cúi đầu ngồi trên sô pha, vừa thấy đã biết cô đang chờ hắn rồi ngủ quên mất, hắn có chút đau lòng bước tới, dịu dàng xoa đầu cô, "San San, anh về rồi.”

Cô ngẩng đầu, trong đôi mắt to chan chứa ý cười, đầu dựa vào vai hắn dụi dụi, "Mấy giờ rồi?"

Lòng Cố Trì Tây rất ấm áp, hắn bế Lão Tần từ trong lòng cô đặt vào ổ của nó, sau đó nắm tay cô đi lên tầng, "Hơn mười giờ, đi nghỉ sớm một chút đi.”

Tùng San chần chừ một chút, vẫn không cùng hắn lên tầng, "Đêm nay em sẽ về phòng mình ngủ, cái đó tới, nên hơi bất tiện.”

Cố Trì Tây gật đầu, "Được.”

Mấy hôm nay, mỗi đêm hắn dẫn cô lên tầng ngủ, cô đều tìm lý do để từ chối.

Tùng San ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: "Vừa rồi ba gọi cho em, em nói với ông thứ bảy này sẽ về nhà, anh cùng em về nhà đi.”

Cố Trì Tây gật đầu, "Được.”

Tùng San tắm rửa xong nằm trên giường, bụng hơi trướng đau, toàn thân đều không thoải mái. Lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được, cô bật dậy khỏi giường, mở cửa phòng định ra ngoài lấy chút nước uống. Vừa ra khỏi phòng đã thấy một người đang ngồi trên sô pha, ánh trăng xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh chiếu vào, khiến cơ thể hắn như được mạ một tầng sáng bạc.

Cô bước tới, hắn nghe thấy tiếng chân cô liền quay đầu lại, nhìn cô rồi nở nụ cười ấm áp, mở hai tay ra, "Lại đây.”

Cô ngoan ngoãn đi tới, hắn kéo cô vào lòng, hôn cô, dịu dàng hỏi: "Em cũng không ngủ được sao?"

Cô gật đầu, "Vâng, bụng em không thoải mái, em ra uống nước.”

Bàn tay của hắn phủ lên bụng cô, "Đau ở đâu? Ở đây à?"

Cô cười thật ngọt ngào, "Sao vậy, anh mát xa cho em à?"

Hắn ôm lấy cái eo mảnh khảnh của cô, xoa xoa, "Anh xoa giúp em, xem có tốt hơn một chút hay không.”

Cô tựa vào mặt hắn, "Sao anh cũng không ngủ được?"

Ánh mắt hắn thâm thúy, "Nhớ em.”

Cô nhướn mày, "Không phải em đang ở đây sao?"

Tay hắn vuốt nhẹ lên bụng cô, đôi mắt rủ xuống: "Ừ.”

Cô ôm cổ hắn, rúc vào trong lòng hắn, cảm thấy vô cùng kiên định, "Cố Trì Tây, thực xin lỗi, em không nhận chuỗi hạt san hô kia, anh không vui sao?"

Một tay hắn ôm cô, tay còn lại với tới chỗ bàn trà cạnh sô pha lấy cái hộp, sa tanh màu bạc dưới ánh trăng càng thêm sáng tỏ, hắn mở hộp ra, hạt ngọc san hô màu đỏ bóng bẩy, sáng loáng.

"Lần đầu tiên khi anh nhìn thấy chuỗi hạt này, anh đã nghĩ tới em, San San, em giống như hạt san hô màu đỏ, sáng như vậy, bóng như vậy, không hề có chút tỳ vết, xinh đẹp nhiệt tình như sắc đỏ. Cho nên anh đã mua nó mà không hề do dự, anh vẫn luôn cất nó, cất tới khi anh cũng sắp quên nó luôn rồi.”

Tùng San hơi nhíu mày, "Anh đã mua nó bao lâu rồi? Sao lại quên được?"

Cố Trì Tây cười nói: "Hơn hai năm rồi, mua vào lần trước, khi anh cùng bọn lão Tần sang Đài Loan bàn chuyện làm ăn.”

Tùng San kinh ngạc, đôi mắt to không hề chớp nhìn hắn, "Hơn hai năm? Khi đó chúng ta còn chưa quen nhau mà.”

Cố Trì Tây nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Vì em không biết đó thôi, nhưng em sớm đã ngự trị trong lòng anh.”

Tùng San cười, "Thì ra anh đã thầm mến em từ lâu rồi nha! Cố Trì Tây anh là tên cuồng theo dõi! Anh mau thành thật khai báo, rốt cuộc anh đã có ý định với em từ lúc nào?"

Cố Trì Tây cũng cười, hắn vươn tay đeo vòng cổ cho cô, "Nếu em chịu nhận chuỗi hạt này, anh sẽ nói cho em biết.”

Tùng San suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, "Được, em nhận, anh đeo cho em đi.”

Cố Trì Tây vui vẻ đeo chuỗi hạt cho cô, "Anh nhớ loại san hô đỏ này rất tốt đối với phụ nữ, trấn tĩnh an thần, còn có thể giảm bớt đau bụng kinh. Em đeo nó lên, sau này cái đó đến sẽ không khó chịu nữa.”

Tùng San nhịn không được cười nói: "Anh biết nhiều thứ thật đấy.”

Cố Trì Tây cười không nói gì.

Tùng San nắm lấy tay hắn nói, "Anh mau nói đi, rốt cuộc là chúng ta đã gặp nhau khi nào? Đừng có nói lảng sang chuyện khác.”

Cố Trì Tây cười, hôn lên má cô, dưới ánh trăng, giọng hắn ôn hoà nhỏ nhẹ kể chuyện năm trước, khu chung cư ở Tân Khu, xe hiến máu ở bên đường, cô gái nhỏ mặc áo thun rộng thùng thình, còn cả viên kẹo ngọt nữa.

Tùng San nghe xong nằm trong lòng hắn không ngừng cười ha ha, thân mình run rẩy, mãi không thể ngừng lại được.

Hắn véo nhẹ eo cô, "Sao, buồn cười đến vậy à?"

Tùng San xoa hai má vì cười tới phát đau, gật đầu thật mạnh, "Vâng, thật sự quá buồn cười! Cố Trì Tây anh thật kỳ quái, em chẳng qua chỉ tìm đại một người ở bên đường để hiến máu thôi mà, sao anh có thể lập tức coi trọng em như vậy chứ? Anh có biết lúc đó mỗi ngày em tìm được bao nhiêu người tới hiến máu hay không?"

Cố Trì Tây bất đắc dĩ lắc đầu, "San San, khi đó em tìm được bao nhiêu người tới hiến máu anh không biết, nhưng đối với anh mà nói, thì em là người duy nhất khuyên anh đi hiến máu, hơn nữa cũng chính lời khuyên của em đã giúp anh hoá giải nguy cơ đó, biến nguy thành an.”

Tùng San bĩu môi, "Cái này gọi là vô tâm cắm liễu, liễu đâm chồi sao?" Nói xong cô càng cười to hơn, ôm cổ hắn nói: "Anh không biết đâu, lúc đó căn bản em không muốn đi, vì thi cử sắp tới bạn bè em đều ở nhà tự học, em lại bị bắt ra ngoài kêu gọi người hiến máu, anh không biết em bực bội tới mức nào đâu.”

Cố Trì Tây bật cười, "Vậy sao họ lại chọn em?"

Tùng San thở dài, "Vì mẹ em là y tá trưởng, họ đều cảm thấy nhất định kiến thức về việc hiến máu của em nhiều lắm, mỗi lớp đều phải cử một người ra ngoài nên họ liền chọn em, haizzz!"

Cố Trì Tây cười, hôn hôn cô, "Anh thật muốn cảm ơn các bạn học của em.”

Tùng San cũng cười, hôn hôn hắn, "Cố Trì Tây, bây giờ em có chút tin tưởng vào duyên phận rồi.”

Cố Trì Tây cười nhẹ, "Ừ, anh cũng vậy.”

Hắn rót cho cô một cốc nước nóng, cẩn thận thổi nguội cho cô uống, sau đó bế cô về phòng, đắp chăn xong, hôn lên trán cô, "Ngủ ngon, ngày mai đi làm muộn chút cũng được, anh xin phép giúp em.”

Cô vươn ra tay nắm lấy áo ngủ của hắn, mắt to chớp chớp nói, "Anh ôm em ngủ đi, em sợ lạnh.”

Hắn nở nụ cười, vén chăn lên nằm xuống, ôm chặt cô bé con, ngủ một giấc ngon lành.

Chuỗi hạt san hô kia đeo vào cổ, không bao lâu thì trở nên âm ấm giống nhiệt độ cơ thể, ngón tay Tùng San nhẹ nhàng vuốt ve từng hạt ngọc mượt mà, mỉm cười ngọt ngào.

Phương Tiểu Tiệp đứng trên ban công từ xa đã nhìn thấy chuỗi hạt san hô con gái đeo trên cổ, vừa nhìn là biết vật đáng giá. Tiếp theo lại nhìn người đàn ông đi sau con gái, sau đó cau mày.

Người đàn ông này phong thái hiên ngang, nhưng sao bà thấy hình như tuổi tác của hắn hơi lớn thì phải?

Cố Trì Tây mang theo hai cái hộp lớn cùng Tùng San lên tầng, lúc đi đến cửa thì có chút căng thẳng. Hắn nhìn Tùng San đang đứng bên cạnh mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có chút căng thẳng. Hắn liền cười, xoa xoa đầu cô, cho cô một ánh mắt an tâm.

Phương Tiểu Tiệp mở cửa, nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh con gái, biểu cảm trên mặt hoàn toàn cứng đờ. Người đàn ông này, ít nhất cũng phải 35 tuổi.

Khi Tùng San nhìn thấy sắc mặt của Phương Tiểu Tiệp, tâm trạng rất căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn cười hì hì nói: "Mẹ, đây là bạn trai con, Cố Trì Tây.”

Cố Trì Tây thong dong đưa tay ra, "Xin chào.”

Phương Tiểu Tiệp sửng sốt ba giây, không để ý đến tay hắn, xoay người nói: "Vào đi.”

Tùng Chí Quân mặc tạp dề từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Cố Trì Tây, trong nháy mắt đứng hình.

Cố Trì Tây nhìn về phía Tùng Chí Quân, cười nói: "Xin chào Tùng chủ biên.”

Phương Tiểu Tiệp nhìn Tùng Chí Quân, rồi lại nhìn Cố Trì Tây, bà muốn mở miệng nói chuyện nhưng không thể nói thành lời.

Tùng Chí Quân tỉnh táo lại, không để ý tới Cố Trì Tây, chỉ nhìn về phía Tùng San, Tùng San bị anh mắt của ba mình dọa, cô vội vàng hoà giải nói, "Mẹ, bọn con mang theo vài sản phẩm dinh dưỡng về, mẹ xem này.” Nói xong cô liền lấy hai cái hộp trên tay Cố Trì Tây đưa cho Phương Tiểu Tiệp.

Phương Tiểu Tiệp còn chút ngây người, hoảng loạn nói, "À, khách khí quá rồi, để đó đi.”

Tùng San buông hộp quà xuống, nói với Cố Trì Tây: "Qua đây ngồi đi, nhà em rất nhỏ, đây chính là phòng khách.”

Cố Trì Tây không lên tiếng, vẫn nhìn về phía Tùng Chí Quân.

Tùng Chí Quân cau mày, cuối cùng mở miệng nói: "Cố tổng, mời ngồi.”

Lúc này Cố Trì Tây mới cười cười: "Vậy làm phiền rồi.”

Tùng San nhìn lão Tùng, cười nói: "Ba, ba làm món gì ngon vậy? Cho con xem với!" Sau đó cô mạnh mẽ kéo Tùng Chí Quân vào bếp.

Phương Tiểu Tiệp cũng ngồi xuống sô pha, sau đó cẩn thận quan sát Cố Trì Tây từ trên xuống dưới một lượt, mở miệng liền hỏi: "Cố tiên sinh, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.