Ăn tối ở Trạch Viên xong, đám người Cố Trì Tây uống trà chơi cờ ở Nhã Các, Tề Duyệt Tâm thì kéo Tùng San đi ngâm suối nước nóng. Tề Duyệt Tâm giơ móng tay sơn màu, rất đắc ý lắc lắc trước mặt Tùng San, "Đẹp không?"
Tùng San cười cười, "Ừm, rất đẹp.” Sau đó tầm mắt cô lại rơi vào chiếc vòng trên tay cô ta, "Vòng tay này cũng rất đẹp, cùng màu với màu móng tay của cậu.”
Tề Duyệt Tâm hài lòng gật đầu, "Đúng vậy phải không, mình vì chiếc vòng tay ngọc bích này mà đi sơn móng tay cho cùng màu đấy.”
Tùng San nói: "À, thì ra đây là đá ngọc bích.” Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy loại đá này, vì thế cô lại chăm chú nhìn nó.
Tề Duyệt Tâm hào phóng tháo chiếc vòng trên tay xuống đưa cho Tùng San, "Cậu đeo thử xem, nếu thích thì bảo vị Cố gia kia mua cho một chiếc, chiếc của mình là mười hai vạn, lão Thẩm keo kiệt chết đi được.”
Khi Tùng San nghe được ba chữ “mười hai vạn”, hai tay cô không khỏi run lên, chiếc vòng tay suýt nữa rơi xuống nước, tim cô đập rất nhanh, "Cậu mau cầm lại đi, đắt như vậy mình sợ làm hỏng mất.”
Tề Duyệt Tâm mở to mắt, cười ra tiếng, "San San, cậu đang nói đùa hay sao? Cậu đừng khiêm tốn, Cố gia nhà cậu tiện tay đưa thứ gì cũng có thể quý hơn cái này.”
Lời nói của cô ta mang theo sự trào phúng, giống như cô ta đã sớm coi Tùng San là người như mình.
Tùng San khẽ nhíu mày, lúng túng nói: "Anh ấy chỉ cho mình một chiếc điện thoại di động và một cái laptop thôi.” Còn có Lão Tần nữa.
Tề Duyệt Tâm sửng sốt, lại cẩn thận nhìn Tùng San, trong ánh mắt có ý đánh giá, sau đó mới nói: "San San, Cố gia nhìn không giống người keo kiệt như vậy!"
Lời nói này mang theo giọng điệu đồng cảm, khiến Tùng San càng cảm thấy không thoải mái.
Tề Duyệt Tâm thấy vẻ mặt của Tùng San không thích hợp, liền cười nói: "Cậu đừng có nói với mình những câu như cậu ở bên ông ta không phải vì tiền, mấy cái lời thoại trong phim đó không cần dùng với mình, chúng ta đã gặp nhau ở đây thì cậu cũng không cần chối cãi nữa.”
Tùng San gãi gãi đầu, bật cười: "Ha ha, cậu suy nghĩ thật cởi mở.”
Tề Duyệt Tâm chỉ chỉ trán Tùng San, "San San, là do cậu không chịu nói ra. Chỉ cần cậu mở miệng nói thích, có thứ gì mà ông ta không nỡ mua cho cậu.”
Tùng San cảm thấy như có ba đường hắc tuyến, đột nhiên cô thấy cô nàng Tề Duyệt Tâm này không giống trước kia, trước kia cô ta còn là một cô nữ sinh hào phóng sáng sủa, sao bây giờ lại trở thành một người chỉ nhìn vào vật chất thế này?
"Duyệt Tâm, cậu ở bên cạnh lão Thẩm vì tiền sao?" Tùng San hỏi.
Tề Duyệt Tâm sửng sốt một chút rồi cười nói: "San San, vậy theo cậu, cậu cảm thấy mình vì cái gì?"
Tùng San suy nghĩ, "Mình không biết, mình chỉ cảm thấy, người theo đuổi cậu nhiều như vậy, nếu như muốn, cậu không nhất thiết phải tìm lão Thẩm, tìm một người trẻ tuổi đẹp trai lại giàu có không tốt hơn sao?"
Tề Duyệt Tâm che miệng cười ha ha, "San San, thì ra cậu lại là một cô gái đơn thuần như vậy, chẳng trách mấy lão đàn ông này đều thích cậu.”
Tùng San cười gượng, bị người ta nói mình đơn thuần, đây không phải là chuyện đáng để vui vẻ.
Tề Duyệt Tâm thu lại ý cười, nói: "Thứ lão Thẩm có thể cho mình không chỉ có tiền mà thôi. Nếu chỉ vì tiền, mình cần gì phải tìm lão Thẩm.”
Tùng San nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi: "Ngoài tiền ra còn có cái gì?"
Tề Duyệt Tâm vừa cười, "Cậu có biết thế lực của lão Thẩm ở thành phố A lớn như thế nào không? Toàn bộ công ty bảo an trong thành phố A hợp lại có hơn tám phần là của ông ấy, ở thành phố A này, ngoại trừ Mạnh gia và Cố gia của cậu còn phải nhắc tới lão Thẩm. Mình đi theo ông ấy, có chuyện gì mình không làm được sao?"
Tùng San suy nghĩ, hỏi: "Cho nên cậu vì quyền thế mới đến bên ông ấy?"
Tề Duyệt Tâm nói: "Sai, mình vì tương lai của bản thân.”
Tùng San không thể nói gì, đành phải miễn cưỡng cười cười.
Tề Duyệt Tâm lại hỏi: "San San, vậy vì sao cậu lại ở bên Cố gia? Cậu đừng nói với mình là vì tình yêu nha!"
Tùng San có chút đau đầu, cô cười cười lấy khăn mặt lau mặt, cô thấy mình có nói gì với cô ta cũng là đàn gảy tai trâu, nên đơn giản nhất là không nói gì.
Hai cô gái ngâm nước nóng xong, thay quần áo rồi ra ngoài, Tề Duyệt Tâm nhìn Tùng San nói: "San San, da cậu đẹp thật, cậu ngâm nước nóng xong da biến thành màu phấn hồng, lát nữa Cố gia của cậu nhìn thấy trong lòng nhất định sẽ nhộn nhạo.”
Tùng San cười đáp lễ: "Cậu cũng vậy.”
Tề Duyệt Tâm lại nói: "Haizzz, đến bây giờ lão Thẩm vẫn không chịu chạm vào mình, chỉ ôm ôm rồi hôn hôn, mình có lúc còn nghi ngờ ông ấy không được, có phải đã thành thái giám từ lâu rồi hay không.”
Tùng San cảm thấy đầu đau hơn, "Chẳng lẽ cậu muốn chủ động sao?" Vài chữ phía sau cô không thể nói ra được.
Tề Duyệt Tâm không ngần ngại chút nào nói: "Đương nhiên, ông ta không chịu chạm vào mình, chứng tỏ rằng ông ta đang đề phòng mình, vậy thời gian và tinh lực mình bỏ ra không phải sẽ uổng phí hết sao?" Sau đó cô ta lại nhìn Tùng San, cười nói: "Không giống như Cố gia của cậu, ông ấy luôn khăng khăng một mực với cậu, cậu muốn vứt bỏ cũng không được.”
Tùng San cười cười, "Chúc cậu đêm nay thành công.”
Hai cô gái đi tới hành lang thì tách ra, Tùng San đi bên trái đến Nguyệt Hoa Đường, Tề Duyệt Tâm đi bên phải tới Thần Tinh Hiên. Hai gian phòng đều được xây dựng theo phong cách cổ kính, song cửa sổ khắc hoa, cột trụ hành lang màu đỏ chu sa, trên mái hiên có bức tượng hai con sư tử đá đang ngồi.
Tùng San đẩy cánh cửa gỗ bước vào, phía trong là một bức rèm che, trên chiếc giường gỗ điêu khắc tinh xảo là tấm chăn đệm màu đỏ thẫm thêu một đoá hoa mẫu đơn thật lớn. Cô ngồi bên giường, lấy tay sờ tơ lụa bóng loáng mà thất thần.
Lúc Cố Trì Tây đi vào, hắn nhìn thấy bé con của mình mặc áo choàng tắm màu trắng ngồi trên chiếc giường chỉ độc một màu đỏ, mái tóc đen dài búi xéo qua một bên tai, tóc mai rủ xuống như điểm xuyết cho đôi má phấn, răng trắng mắt trong, đẹp tới mức không chân thật. Hắn bước tới, ôm lấy cô đặt trên đùi, hôn lên khuôn mặt mềm mại của cô
"Nghĩ gì thế?" Hắn dịu dàng hỏi.
Sắc mặt Tùng San hơi thay đổi, cô ôm cổ hắn dụi dụi, "Ngày mai chúng ta về Giang Phong Uyển đi, em không thích ở đây.”
Hắn khẽ nhíu mày: "Vì sao, không phải lúc tới đây em còn rất vui à?"
Ánh mắt Tùng San khẽ lay động, "Em nhớ Lão Tần, Lão Tần chắc chắn cũng rất nhớ em.”
Hắn cười ôm lấy cô đặt trên giường, thân thể hắn áp lên người cô, hôn lên xương quai xanh của cô, "Được, ngày mai chúng ta quay về.” Vừa nói xong, đôi bàn tay to lớn của hắn đã không thể kiềm chế được nữa mà chuyển động trên thân thể cô, "Sau này chúng ta thường xuyên đi ngâm suối nước nóng đi.”
Bỗng nhiên Tùng San liền nhớ đến câu nói của Tề Duyệt Tâm, "San San, da cậu đẹp thật, cậu ngâm nước nóng xong da biến thành màu phấn hồng, lát nữa Cố gia của cậu nhìn thấy trong lòng nhất định sẽ nhộn nhạo.”
Nhất thời cô thấy thật ghê tởm.
Cơ thể cô cứng đờ, xoay người, tránh bàn tay hắn.
Cố Trì Tây cảm thấy có gì đó không đúng, hắn ôm chầm lấy cô, hôn lên trán cô: "Sao vậy? Mất hứng?"
Tùng San khẽ thở dài, "Hôm nay tâm trạng của em không tốt, anh có thể không chạm vào em được không?"
Cố Trì Tây khẽ nhíu mày, "Sao tâm trạng lại không tốt, có phải cô gái lão Thẩm đưa đến nói gì với em không?"
Tùng San nhìn hắn, muốn mở miệng, lại cảm thấy không thể nói lên thành lời. Những câu của Tề Duyệt Tâm, cô nghe xong cảm thấy thật ghê tởm, nhưng nếu nói cho hắn nghe có phải chuyện bé xé ra to quá hay không? Vì thế cô ôm lấy cổ hắn, cười nói: "Không phải, có lẽ là do lúc nãy ngâm nước nóng xong đi ra bị trúng gió, nên bây giờ em hơi nhức đầu.”
Vẻ mặt của Cố Trì Tây càng thêm nghiêm túc, "Nếu khó chịu thì để anh gọi bác sĩ đến khám xem, không cần chịu đựng.”
Tùng San vội vàng nói: "Không nghiêm trọng như vậy đâu, ngủ một giấc thật ngon là đủ rồi.”
Cố Trì Tây thấy cô kiên trì, nên đành đồng ý: "Vậy được rồi, hôm nay ngủ sớm đi, ngày mai ăn điểm tâm xong anh đưa em về.”
Tùng San cười cười, "Được.”
Cố Trì Tây ôm cô, đắp chăn, ngọn đuốc trong cơ thể cũng chỉ đành ép xuống, hắn cẩn thận ôm cô, không hề có bất kỳ động tác nhỏ nào.
Hôm nay hắn đã cố ý sắp xếp gian phòng này, đây là phòng tốt nhất Trạch Viên, hắn vốn muốn có thể tận tình thoả thích một phen trong màn lụa đỏ, bé con ngâm suối nước nóng xong cơ thể mềm mại mịn màng cực kì, sờ một chút, cái xúc cảm trắng mịn đó như dính vào tay, có trời mới biết hắn phải nhẫn nhịn vất vả như thế nào. Đáng tiếc, ngày tốt cảnh đẹp hoa tươi trăng tròn như thế này lại bị lãng phí một cách vô ích.
Tùng San đau đầu không chịu nổi, muốn ngủ lại không thể ngủ được, ngược lại càng nằm càng tỉnh táo. Trong đầu cô lại nghĩ tới lời nói của Tề Duyệt Tâm, sau đó cô cảm thấy mình thật chẳng ra sao, cô và Tề Duyệt Tâm vốn không phải cùng một hạng người, cần gì phải vì lời nói của Tề Duyệt Tâm mà ảnh hưởng tới tâm trạng của mình? Cho dù Tề Duyệt Tâm có hiểu lầm cô ta và cô giống nhau thì sao, cây ngay không sợ chết đứng, sao cô phải tự phiền não chứ?
Nghĩ đến đây cô càng thêm hối hận, cô hơi nghiêng người, muốn nhìn xem Cố Trì Tây đã ngủ hay chưa. Hắn vừa mới vào phòng đã động tình như vậy, cô còn hắt cho hắn một chậu nước lạnh. Cô đưa tay sờ sờ mặt hắn, dưới ánh sáng lay lắt, vẻ mặt khi ngủ của hắn đẹp như một bức tranh thuỷ mặc. Khóe miệng cô hơi cong lên, người cô thích chính là hắn, cô và hắn ở bên nhau là vì tình yêu, có sao không!
Bởi vì tình yêu, không được sao?
Cô vụng trộm nhếch khoé miệng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hơi mím lại của hắn, trong lòng vui vẻ vì làm chuyện xấu, khi cô hài lòng vì vừa hôn trộm được hắn hai cái, định nằm xuống ngủ thì lại bị một bàn tay lớn giữ lấy đầu, dùng sức ép môi cô xuống.
Tiếng cười không rõ ràng từ hai đôi môi đang dây dưa truyền ra, cô cười nói: "Anh không ngủ mà còn giả vờ! Đồ lừa đảo!"
Cố Trì Tây mở to mắt, mạnh mẽ hôn cô một cái "Em không ngủ cho tử tế lại đi hôn anh, anh làm sao ngủ được!"
Cố Trì Tây ôm cô, hô hấp nặng nề, "Sao tâm trạng bỗng nhiên lại tốt lên thế?"
Tùng San nở nụ cười, "Vì em tự điều tiết, tiêu hoá hết chuyện không vui rồi.”
Cố Trì Tây dịu dàng hỏi: "Rốt cuộc là sao?"
Tùng San suy nghĩ một chút, thật sự không biết nên giải thích như thế nào, đành nói: "Tề Duyệt Tâm vừa mới cho em xem một chiếc vòng tay của cô ấy, nhìn rất đẹp, là lão Thẩm mua cho cô ấy, nghe nói tận mười hai vạn.”
Cố Trì Tây nhìn cô, ánh mắt sâu thăm thẳm, sau đó cười cười: "Chỉ vì chuyện này?"
Tùng San cười cười, "Vâng, chỉ vì chuyện này.”
Cố Trì Tây cười hôn cô, "San San, em không cần nghĩ nhiều, Tề Duyệt Tâm và em không giống nhau, cô ta không xứng để so sánh với em.”
Tùng San mỉm cười ngọt ngào, "Vâng, em cũng nghĩ như vậy, em và cô ấy không giống nhau.”
Sáng sớm hôm sau, Cố Trì Tây và Tùng San nắm tay nhau đi ra sảnh ăn sáng, chỉ thấy lão Sở và lão Thẩm, không thấy Tề Duyệt Tâm đâu cả.
Lão Sở thấy hai người ngọt ngào đi đến, trêu ghẹo nói: "Hai người bây giờ chỉ muốn làm uyên ương không làm tiên, toả ra hào quang màu hồng chói lọi muốn làm tôi mù sao, mau ngồi cách xa tôi một chút, thật là dọa người.”
Cố Trì Tây và Tùng San nhìn nhau cười, hắn hỏi lão Thẩm, "Tiểu yêu tinh của ông đâu?"
Lão Thẩm cười sờ sờ cái gáy trụi lủi, "Tối hôm qua cô ta ầm ĩ náo loạn với tôi, thấy không thoải mái nên tức giận bỏ đi.”
Cố Trì Tây cười mà không nói, nhìn về phía Tùng San, Tùng San không biết nên có biểu cảm như thế nào, đành phải giả vờ không nghe thấy.
Lão Sở khúc khích cười nói: "Có phải người ta yêu thương nhung nhớ ông thật lâu mà ông vẫn không cứng nổi nên nổi giận không?"
Lão Thẩm trừng mắt nhìn hắn, ho khan hai tiếng.
Cố Trì Tây bóp trán, gắp cho Tùng San một cái bánh bao nhỏ, "Ăn đi.”
Tùng San cuống quít xấu hổ cắn một miếng, nước trong bánh theo khoé miệng chảy xuống. Cố Trì Tây vội vàng lấy khăn ăn lau cho cô, cười ha ha, tâm trạng rất tốt.
Lão Thẩm cười lắc đầu, "Haizzz, lão Cố ạ, ông bây giờ đúng là khổ tận cam lai.”
Lão Sở cũng vội nói: "Còn không phải sao, hai mươi năm đó, trước khổ sau ngọt!"
Cố Trì Tây đảo mắt nhìn, lão Sở cúi thấp đầu. Tùng San nhịn không được cười ra tiếng.
Ăn xong, Cố Trì Tây đưa Tùng San quay về, lão Sở và lão Thẩm đưa mắt nhìn bóng lưng của hai người, không hẹn mà cùng thở dài một tiếng, sau đó nhìn nhau cười.
Lão Thẩm hỏi: "Ông thở dài cái gì?"
Lão Sở nói: "Lão Cố đã chịu nhiều gian khổ, nhưng đã gặp được một cô gái tốt, tấm lòng thanh cao, sau này lão Cố có thể vui vẻ rồi.”
Lão Thẩm gật đầu, "Đúng vậy, cho nên tôi mới không dám chọc phải cô gái như vậy, không thể trêu vào đâu.”
Lão Sở lại hỏi: "Còn ông thở dài cái gì?"
Lão Thẩm cười nói: "Lão Cố vẫn có phúc hơn tôi, lớn tới từng này tuổi rồi mà còn gặp được một đoá hoa tươi non nớt như vậy.”
Lão Sở cười, "Không phải ông cũng có một đoá hoa sao? Chỉ là người ta tức giận bỏ chạy rồi thôi.”
Lão Thẩm lắc đầu, "Đoá hoa đó cũng không phải hoa đào, cô ta có dã tâm lớn lắm.”
Tùng San quay lại Giang Phong Uyển, vừa vào nhà liền chạy tới ôm Lão Tần, cả đêm Lão Tần không gặp San San nên rất kích động, nhào vào lòng Tùng San ra sức liếm, Cố Trì Tây đứng bên cạnh nhìn cô bé con ôm Lão Tần lăn lộn trên thảm, tâm trạng cực kì vui vẻ hạnh phúc. Sau đó bỗng nhiên hắn nghĩ tới điều gì đó, liền nói với Tùng San, "San San, thật ra anh có một món quà muốn tặng em.”
Tùng San nằm trên thảm ngẩng mặt hỏi: "Quà gì?"
Cố Trì Tây cười cười, xoay người đi lên tầng, lúc đi xuống trên tay có một chiếc hộp nhỏ phủ sa tanh mạ bạc rất đẹp, mở ra bên trong là một chuỗi hạt châu màu đỏ, từng viên từng viên đều bóng loáng mượt mà, màu sắc đỏ rực, không hề lẫn một chút tạp chất nào.
Tùng San nhìn chuỗi hạt ngọc đó ngập ngừng nói, "Đây là... San hô sao?"
Cố Trì Tây nói, "Anh đã mua nó lâu rồi, nhưng vẫn không có cơ hội đeo cho em, vòng cổ san hô màu đỏ này em có thích không?"
Tùng San mím môi, gật gật đầu, "Rất đẹp.” Sau đó lại gục đầu xuống, "Cái này, rất quý phải không?"
Cố Trì Tây cười cười, cầm chiếc vòng đeo lên cổ cô, "Mang may mắn tới, bảo vệ bản thân tránh ma quỷ.”
Đầu Tùng San cúi thấp thấp hơn, "Cố Trì Tây, em có thể không cần không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]