Cao Minh Thành vẫn luôn cúi đầu ngồi bên cạnh Cao lão gia, Doãn Nghi liếc qua hắn, nhận thấy ánh mắt hắn lúc thì dại ra đăm chiêu, lúc thì đặc lại đáng sợ. Không để ý lời Cao lão nói, cô quay sang nhìn Khương Duật Lãng. Nhận thấy ánh mắt cô, anh càng nắm chặt tay cô hơn. Thay đổi dáng ngồi một chút, giọng nói lại lành lạnh cất lên: “Tôi nhớ tôi đã nói điều kiện rồi, thiếu gia cứ thế mà làm.”
Nghe đến đây, Cao Minh Thành đơ người, nhìn đến chỗ cô và anh. Hắn lướt nhẹ qua chỗ tay anh và cô đang nắm chặt, ánh mắt hằn học rồi lại cúi đầu xuống. Khoảng chừng vài giây sau, hắn đứng lên, rồi từ từ hạ hai chân quỳ xuống trước mặt Doãn Nghi.
Hai vai cô run lên một chút, sau đó liền nghe hắn nói: “ Doãn Nghi, anh biết là anh sai khi đã xâm phạm em, anh xin lỗi, mong em tha thứ.”
Doãn Nghi nắm chặt nắm tay, cái tình cảnh nực cười này, khi bắt đầu yêu hắn cô đã bao giờ nghĩ đến. Hắn là đàn anh lớn hơn cô, là người mà trước đây cô vẫn luôn ngưỡng mộ vì sự tài giỏi của hắn. Nhưng giờ đây hắn lại đang quỳ trước mặt cô, hèn mọn mà cầu xin cô tha thứ.
Cố bình tĩnh lại tâm tình, cô liếc nhìn Cao lão đang nắm chặt quyền trượng, vẻ mặt tức giận đến không chịu nổi.
“Cao Minh Thành, mọi chuyện trước đây của chúng ta, tôi coi nó như là một sai lầm lớn nhất của tôi. Tôi chẳng thể nào tha thứ cho một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mot-dem-co-duoc-dai-thuc-sac-lang/2815179/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.