Đông Phương Ngôn Diễm thay chiếc đầm ra, cẩn thận treo một góc trong tủ quần áo, ánh mắt vẫn dán lên nó mãi thôi.
“Thích đến như vậy à?”
“Chính tay anh thiết kế cho em mà, đương nhiên là thích rồi.”
“Ừ.”
“Thế có thưởng gì cho anh không? Cảm ơn suông như vậy anh không thích cho lắm.”
Đông Phương Ngôn Diễm hiểu ý anh, cô lập tức chòm người hôn lên môi anh nhưng bấy nhiêu thôi làm sao có thể thỏa mãn được Vu Hoằng Dương.
“Chỉ như vậy?”
“Anh đừng có được voi đòi tiên nhé.”
Vu Hoằng Dương nhất định không chịu buông Đông Phương Ngôn Diễm ra, anh xiết chặt vòng tay khiến Ngôn Diễm không thể nào nhúc nhích được. Ngôn Diễm liên tục ngọ nguậy như muốn thoát khỏi vòng tay của Vu Hoằng Dương nhưng không được.
“Ngồi yên nào. Em ngồi trên đùi anh mà ngọ nguậy như vậy không sợ anh hóa thú mà ăn em à?”
Đông Phương Ngôn Diễm bĩu môi: “Anh nói cứ như em ngồi yên thì anh sẽ không hóa thú vậy.”
Vu Hoằng Dương đưa tay nhéo nhẹ vào một bên má của cô: “Đúng là chỉ có em hiểu anh.”
“Em còn lạ gì anh nữa.”
Vu Hoằng Dương nhoẻn miệng cười: “Hôm nay thằng nhóc con kia không có ở nhà, hay là…”
“Không… không… Em đói bụng rồi, anh đi nấu cơm tối đi.”
“Ăn anh trước ăn cơm sau cũng không tệ nhỉ?”
“Nào.”
Vu Hoằng Dương không để cho Đông Phương Ngôn Diễm có cơ hội từ chối, anh lập tức áp môi xuống, thành công nuốt những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mot-dem-chan-troi-goc-be-deu-la-em/3596604/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.