Vốn dĩ đang vui vẻ, còn định khoe với cô về chiếc đầm dạ hội anh chuẩn bị cho cô, ấy vậy mà Đông Phương Ngôn Diễm lại ngâm tin nhắn của anh, để anh đợi một mình gần nửa tiếng đồng hồ.
Đông Phương Ngôn Diễm nhìn khuôn mặt bí xị của Vu Hoằng Dương, biết mình sai liền nhỏ giọng dỗ dành anh: “Thôi em xin lỗi mà, đừng giận nữa nha.”
“Em không để ý đến anh.”
“Em không có mà, anh không thấy em nhìn thấy tin nhắn liền lật đật chạy xuống đây rồi sao?”
“Bỏ qua cho em nhé, em biết lỗi rồi mà.”
Đông Phương Ngôn Diễm thấy anh không để ý đến mình liền đưa tay lay lay người anh, tỏ vẻ như đang làm nũng nhằm thu hút sự chú ý của Vu Hoằng Dương.
“Không phải anh muốn cho em xem gì sao? Là gì thế?”
“Không cho em xem nữa.”
“Ơ kìa.”
“Hôn anh một cái, anh liền bỏ qua cho em.”
“Bây giờ?”
“Phải.”
“Anh không đợi về nhà được à?”
“Về nhà có việc ở nhà. Em hôn không thì bảo?”
“Hôn thì hôn, ai sợ anh chứ.”
Đông Phương Ngôn Diễm áp môi xuống hôn anh nhưng liền bị Vu Hoằng Dương giữ người lại, anh mạnh bạo chiếm lấy môi cô đến khi cô cảm thấy không thở được mới chịu buông cô ra.
“Hết giận rồi chứ? Bây giờ thì về nhà được chưa?”
“Được.”
Vu Hoằng Dương lái xe đưa Đông Phương Ngôn Diễm về biệt thự của cả hai. Tới nơi, Đông Phương Ngôn Diễm nhìn thấy anh cầm một túi đồ khá lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mot-dem-chan-troi-goc-be-deu-la-em/3596603/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.