Vu Hoằng Dương chẳng còn thể nghe thêm bất cứ điều gì nữa. Anh lập tức đi theo y tá làm thủ tục để các y bác sĩ tiến hành mổ cho Đông Phương Ngôn Diễm.
Anh ở bên ngoài phòng cấp cứu, tâm trạng đứng ngoài không yên, lo lắng cho mẹ con Ngôn Diễm bên trong. Anh nhìn thấy bóng dáng Trạch Dương liền nhanh chóng túm cổ hắn, ép cả người sát vào tường, gằn giọng lên tiếng: “Nếu mẹ con cô ấy có mệnh hệ nào thì mày không yên với tao đâu nghe chưa thằng chó?”
Trạch Dương cũng chẳng chịu lép vế, hắn ta hất tay Vu Hoằng Dương ra, lớn tiếng: “Mày còn dám ở đây lớn tiếng với tao à. Không phải chính mày là người bỏ rơi mẹ con cô ấy, để mẹ con Ngôn Diễm một mình ở cái nơi xa lạ không một người thân thích này à?”
“Chuyện của tao và Ngôn Diễm không tới lượt mày lên tiếng.”
“Mẹ con cô ấy có chuyện gì thì mày phải trả giá, nghe rõ chưa.”
“Mày hăm ai hả. Đừng quên ở đây là Singapore.”
“Cho dù là Singapore hay bất cứ nơi nào thì tao cũng sẽ không để yên cho mày.”
Vu Hoằng Dương và Trạch Dương liên tục lớn tiếng qua lại, thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Các y tá phải nhanh chóng nhắc nhở để giữ trật tự cho bệnh viện.
“Đây là bệnh viện, hai anh vui lòng giữ trật tự.”
Hai mẹ con Đông Phương Ngôn Diễm ở trong phòng cấp cứu nhiều giờ đồng hồ liền. Cô ở trong đó bao nhiêu lâu thì bấy nhiêu thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mot-dem-chan-troi-goc-be-deu-la-em/3596581/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.