Sáng sớm hôm nay, Kiều Uyển Vũ đi dạo ở vườn hoa Anh Đào đang là mùa xuân nên hoa nở vô cùng rực rỡ, một trận gió lớn lùa qua khiến cánh hoa rơi xuống vô cùng đẹp tự nhiên cô lại rủ mắt thoáng buồn.
Năm trước vào thời điểm này Kiều Uyển Vũ cùng Tề Lăng Hạo thường đến khu vườn này ngắm hoa cùng nhau chẳng những vậy còn đến Nhật Bản vui chơi lễ hội hoa Anh Đào rất là lãng mạn vậy mà năm nay chỉ có mình cô ôm những hồi ức đó mà thôi.
Kiều Uyển Vũ gỡ chiếc nhẫn cưới ra để lộ hình xăm trên ngón tay áp út cô xòe bàn tay trong nắng ban mai đón lấy những cánh hoa Anh Đào rơi xuống vô cùng mềm mại, dấu tích tình yêu trên tay của cô và anh vẫn còn chỉ tiếc là trái tim của ai đó đã thay đổi thật rồi không còn hướng về cô nữa.
Kiều Uyển Vũ đi đến căn nhà nhỏ cuối vườn hoa Anh Đào thì quay người lại tính trở về phòng, lúc cô đi ra thì thấy quản gia Đinh đi cùng vài người đàn ông mang theo cưa máy nên nhíu mày lên tiếng hỏi: “Quản gia Đinh sao đột nhiên mọi người mang cưa đến đây làm gì vậy hả?”.
Quản gia Đinh khó xử không dám đáp mà lúng túng hồi lâu rồi mới thở dài lên tiếng trả lời: “Dạ…dạ thưa thiếu phu nhân…thiếu gia nói…thiếu gia nói…”.
Kiều Uyển Vũ nhíu mày tỏ vẻ mất kiên nhẫn hỏi lại: “Rốt cuộc là anh ta đã nói cái gì vậy hả?”.
Vẻ mặt của quản gia Đinh ái ngại rồi lên tiếng đáp: “Dạ thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-tua-suong-dau-thuong-tua-khoi/1504164/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.