Nghe Tôn Hoàng Uyển Vân nói vậy trong lòng Tiểu Liên đã thầm cười khinh bỉ mấy trăm lần rồi, xưa nay cô đại tiểu thư này luôn tỏ vẻ cao ngạo lạnh lùng khó gần nhưng từ khi gặp Tề Lăng Hạo thì hình như đã vứt hết liêm sỉ đi mất rồi. 
Tiểu Liên thầm nghĩ trong đầu “Người ta còn chưa bật đèn xanh cô chạy vội làm gì chứ? Chưa gì đã nghĩ đến chuyện kết hôn làm như cô ưu tú đến độ người ta vừa gặp đã đổ không bằng”. 
“Dạ phải ạ phòng bệnh hơn chữa bệnh, đại tiểu thư thật là sáng suốt” Tiểu Liên giả vờ hùa theo Tôn Hoàng Uyển Vân, dù sao thì chọc giận cô đại tiểu thư này thì cũng khó lòng mà sống ở Thiên Trạch Hoa Viên. 
Tôn Hoàng Uyển Vân ngồi phịch xuống ghế thái độ đâm chiêu: “Còn ba mẹ tôi nữa chứ…thật không biết vì sao trong suốt buổi tiệc hôm nay ba mẹ tôi cứ đi theo hỏi chuyện con nhỏ kia suốt thái độ lại rất thân thiết gần gũi thật là kỳ lạ”. 
“Có khi nào lão gia và phu nhân nhận nhầm con nhỏ kia là đại tiểu thư không?” Tiểu Liên đưa ra lời giải thích nghe có vẻ hợp lý. 
Tôn Hoàng Uyển Vân cau chặt tâm mi, vẻ mặt đầy sự hoài nghi: “Lúc đầu tôi cũng tưởng là vậy nhưng hình như không phải”. 
Tiểu Liên nghĩ nghĩ rồi lên tiếng đáp: “Cũng có thể vì lão gia và phu nhân thấy cô gái đó có gương mặt giống với tiểu thư nên mới có thái độ gần gũi như vậy”. 
“Đây có lẽ là cách giải thích hợp nhất nhất…thôi tôi mệt rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-tua-suong-dau-thuong-tua-khoi/1504051/chuong-309.html