Một ngày nọ, Hàm Linh đến gặp Lan Tú Uyên rồi rủ mắt lên tiếng: “Bác gái à con muốn gửi lời xin lỗi đến bác trước”.
Lan Tú Uyên tỏ vẻ ngạc nhiên lên tiếng hỏi: “Tại sao con lại xin lỗi bác chứ?”.
“Tại vì…” Hàm Linh chần chừ khóe mắt đỏ hoe lên giọng nghẹn lại không nói thành lời hồi lâu.
Lan Tú Uyên liền lên tiếng gặng hỏi: “Hàm Linh à, chúng ta cũng gần như là người nhà rồi mà nếu có chuyện gì thì con cứ nói ra để bác chia sẻ với bác đi mà đừng ngại gì hết”.
Hàm Linh nước mắt ngắn nước mắt dài lên tiếng đáp: “Bác ơi con đang mang thai giọt máu của anh Lãng…”.
Lan Tú Uyên nghe thấy như vậy liền mừng quýnh lên bà vội cầm lấy bàn tay của Hàm Linh rồi lên tiếng: “Thật sao cuối cùng con cũng mang trong mình giọt máu của Lãng vậy là bác sắp lên chức bà nội rồi”.
Hàm Linh lại tỏ vẻ đau khổ lên tiếng: “Nhưng mà bác ơi con nghĩ là con sẽ phá bỏ đứa bé này”.
Sắc mặt của Lan Tú Uyên liền đông cứng lại: “Tại sao con lại có ý nghĩ dại dột như vậy hả Hàm Linh, đứa bé đó là kết tinh tình yêu của con và Lãng chẳng những vậy đó còn là một sinh mạng, lẽ nào con tính tự tay giết chết con của mình hay sao?”.
Hàm Linh nghẹn ngào lên tiếng đáp: “Bác ơi hổ dữ còn không ăn thịt con thì làm sao mà con nhẫn tâm làm như vậy được nhưng cũng do hoàn cảnh thôi bác à…gia đình con dù không phải tầng lớp thượng lưu giàu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-tua-suong-dau-thuong-tua-khoi/1503924/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.