Lâm thị sau khi được con trai cho một kinh hỷ thì bệnh trạng giống như không còn, ôm lấy Triệu Tử Văn vừa khóc lại vừa cười. Con trai bà qua một hồi náo loạn dường như đã trưởng thành không ít, bà không mong nó phải vang danh hay có công trạng hiển hách, chỉ cần một đời bình an vậy là đủ. Bà nhìn con mình đầy từ ái, mỉm cười nói:
"Văn Nhi, thấy con như vậy ta rất vui mừng, lần này cũng coi như không có nguy hiểm, nhưng ngàn vạn lần con không được lại làm việc nguy hại tính mạng như vậy, con có chuyện gì thì cái mạng già này của mẫu thân làm sao chịu được. Chuyện con không muốn, ta và cha con sẽ không ép con nữa, bất quá chuyện học tập không thể trễ nãi, cho dù không mời Trương phu tử tới dạy thì cũng phải mời người khác tới, con yên tâm, phu tử được chọn sẽ không quá khó khăn đâu."
Triệu Tử Tuấn muốn nói gì đó lại bị thê tử trừng một cái, ông nhìn bà rồi nhìn sang Triệu Tử Văn, cuối cùng phất tay áo nghiêng đầu sang một bên. Lời của thê tử nói ông một chút cũng không vừa ý, Trương phu tử là ai, là thái phó của hoàng thượng, tuy nói ông ấy không muốn làm quan trong triều nhưng lại là người được hoàng thượng kính trọng, gọi một tiếng phu tử không phải thân phận ông thấp kém mà là ông ấy vốn dĩ chán ghét xưng quan vị, người như vậy há có thể bị thê mình đem ra so sánh với những phu tử tầm thường khác. Lần này ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-quay-dau-lieu-con-kip/2127139/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.