Trong sương phòng được bày trí rất thanh nhã, một tiểu cô nương xinh xắn lanh lợi đang dọn các món điểm tâm lên bàn. Nàng tên Tâm Lam, là nha hoàn thân cận của Thanh Y. Tuy nàng ấy mới tròn mười bốn tuổi nhưng dáng dấp đã rất đầy đặn.
Thấy tiểu thư đang ngồi vẽ chuyên tâm đến độ mực lem lên mặt cũng không hay biết, nàng tò mò lại gần:
- Tiểu thư! Người đang vẽ gì thế, cho Lam Nhi xem thử đi?
Nàng bước chưa đến nơi thì Thanh Y đã vội vàng giấu bức vẽ còn chưa ráo mực ra sau lưng rồi nói:
- Chỉ là một bức tranh sơn thủy thôi, muội bận tâm làm gì?
Tâm Lam dĩ nhiên không tin:
- Tranh sơn thủy mà phải giấu diếm thế ư? Muội không tin đâu! Hay là tiểu thư vẽ ý trung nhân?
Nghe thế gương mặt Thanh Y bất giác đỏ như ráng chiều, nàng ngay tức khắc biện minh:
- Nha đầu này lại bắt đầu ăn nói hàm hồ, muội ở với ta lâu như vậy đã thấy ta gần gũi nam nhân nào chưa?
- Cũng đúng! Ngoài đại công tử và nhị công tử ra tiểu thư hiếm khi tiếp xúc với nam nhân!
Mà hai vị ấy luôn đối đãi với tiểu thư như muội muội.
Tâm Lam ngẫm nghĩ một hồi rồi chợt ồ lên:
- Nhớ ra rồi! Sáng nay Lam Nhi vừa trông thấy tiểu thư gặp một nam tử xa lạ ở vườn hoa, tiếc là muội đứng xa nên không thấy rõ mặt y.. Tiểu thư vẽ y đúng không?
- Không hề!
Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-duyen-can/3394094/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.