Não vẫn ở ngọn cây, cậu ta hỏi:
- Con ai?
- Cậu muốn ăn đòn có phải không?
Hai vợ chồng đồng thanh quát. Bảo Thiên hoàn hồn:
- Hả?Chị có thai?
- 10 tuần.
Bảo Ngọc trả lời.
Quốc Thắng nói luôn:
- Tình hình nay thì mai anh chị sẽ về Việt Nam.
- Sao thế được? Trí nhớ chị ấy còn loạn xà ngầu thế kia. Chỉ phải ở đây để chữa bệnh.
- Cô ấy có thai, về ở gần ba mẹ mới tốt. Visa cố ấy cùng gần hết hạn rồi. Ở bên cạnh anh, anh sẽ chăm sóc cô ấy.
- Chị cũng nghĩ chị nên về nhà. Chị làm ba mẹ lo lắng quá lâu rồi.
- Em mới gặp chị được có mấy ngày mà.
Bảo Ngọc xoa xoa đầu cậu ta:
- Ngoan. Không phải “baby” cũng sắp về rồi hay sao? Chị đợi “baby” ở nhà nhé.
Quốc Thắng chụp lấy tay cô, rồi ôm hẳn cô dựa vào người mình:
- Về nhà, về nhà thôi. Để anh nấu cái gì ngon ngon cho em ăn. Lúc nãy ói ra hết rồi còn gì.
Anh xoay qua toe toét cười nhìn Bảo Thiên:
- Cậu y như cún cưng vậy đó.
- Anh, anh, anh,.. (cậu ta tức không nói nên lời)
Bảo Ngọc lên tiếng:
- Hai anh em bị cái gì vậy chứ?
- Hai ơi, Hai phải cẩn thận đấy. Anh ta chính là con sói đội lốt.
- Phải, còn cậu là con chó nhà .
Vốn là một con sói bất khả chiến bại trên thương trường, nhưng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-moi-la-sep-tong/3039978/chuong-25-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.