Quốc Thắng vỗ lưng Bảo Ngọc, đưa ly nước cho cô xúc miệng. Nhìn khuôn mặt cô tái mét, anh lo lắng cuộn cả dạ dày:
- Em sao vậy? Không khỏe ở đâu? Đi bệnh viện, đi bệnh viện.
Cô xua tay, lắc đầu:
- Em không sao. Tự nhiên bỗng buồn nôn. Nôn xong thì thấy bình thường rồi.
- Bình thường cái gì mà mình thường, đi bệnh viện ngay.
Dìu vợ ra ngoài, anh ngoắc ngoắc Bảo Thiên:
- Lấy xe đi, chở chị cậu đi khám xem thế nào?
- Không cần anh chỉ huy.
Bảo Thiên hằm hằm, nhưng trong mắt không dấu được vẻ lo lắng, vội vã lấy chìa khóa.
Để cậu em đi làm thủ tục, Quốc Thắng nhất quyết ôm chặt vợ.
- Tự nhiên lại ói? Hôm trước đi khám, bác sĩ nói gì?
Bảo Ngọc chui môi:
- Không biết. Em không có giỏi ngoại ngữ dữ vậy. Toàn mấy từ chuyện môn, em nghe có hiểu gì đâu.
- Thế em trai em không phiên dịch lại à?
- Nó chỉ nói là em bị stress. Cần thư giãn, cũng không thấy kê thuốc gì mà. Bác sĩ còn cho em chụp MRI. Thấy bảo là không có vấn đề. Chắc rối loạn tiêu hóa thôi, anh đừng làm quá lên thế.
- Cái gì mà quá chứ.
- Em sang đây không có mua bảo hiểm. Vào bệnh viện, khám một xíu cũng tốn bao nhiêu là tiền.
- Đừng vớ vẩn, anh cũng không thiếu tiền.
- Gì chứ? Tiền của anh không phải cũng của em sao?
- À, đúng đúng…
- Chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-moi-la-sep-tong/3039976/chuong-25-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.