" Em có thể... đừng nói cảm ơn với anh nữa, được không?"
" Dạ?"
Đàn anh, anh ấy nói gì vậy?
Cô nghe không hiểu lắm.
Tấn Lam Thành cầm ly rượu, nhìn vào thứ chất lỏng màu đỏ phản lại gương mặt đang miễn cưỡng gắng gượng che đậy cảm xúc thật của bản thân.
" Nhiễm, anh với em quen nhau bao lâu rồi?"
Nhiễm? Đàn anh trước giờ chỉ gọi cô là 'Tiểu Nhiễm' hoặc 'Nhiễm Nhiễm' chứ chưa từng gọi bằng cái tên thân mật như vậy.
Dáng vẻ của anh ấy hôn nay cũng rất kì lạ. Đàn anh như vậy khiến cô... có chút khó xử. Nhưng trước câu hỏi của anh, cô vẫn từ tốn đáp lại:
" 10 năm. Anh và em đã quen biết nhau 10 năm."
Anh lắc đầu nhẹ, khuôn mặt ẩn hiện một tia buồn bã, giọng khàn khàn:
" Đúng vậy. Chúng ta quen biết đến nay đã được 10 năm"
Nhưng anh lại biết em hơn 11 năm.
" Nhiễm..."
" Nhiễm? Đây là lần đầu tiên anh gọi em như thế."
Nhiễm là tên gọi rất thân mật của cô, từ bé đến lớn chỉ có người nhà mới gọi cô như vậy.
" Vậy sao?"
Anh muốn nói thật ra anh đã rất muốn gọi em như thế từ lâu rồi. Chỉ là do anh hèn nhát.
Anh không dám...
Đối với biểu hiện vô cùng kì lạ của Tấn Lam Thành, Khương Nhiễm khó xử, nói đúng hơn là cô không biết nên dùng biểu cảm thế nào cho phù hợp với bầu không khí ngột ngạt lúc này.
Đột nhiên, anh ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-me-y-loan-yeu-em-bang-ca-sinh-menh/2963818/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.