" Nhiễm, em nói xem có phải chàng trai rất hèn nhát không?"
Khương Nhiễm nhìn Tấn Lam Thành rồi lắc đầu nhẹ.
" Em không cảm thấy chàng trai ấy hèn nhát."
Nhìn vẻ mặt không tin của anh, cô chậm rãi nói tiếp:
" Em biết anh không tin. Nhưng lời em nói là thật lòng. Em cảm thấy chàng trai ấy thật sự không ngốc một chút nào."
" Yêu một người không có nghĩa là nhất định phải ở bên người đó. Yêu một người là muốn nhìn người ấy hạnh phúc. Chỉ cần người mình yêu hạnh phúc thì bản thân không phải cũng rất hạnh phúc sao."
Đúng vậy.
11 năm...
Anh dõi theo cô suốt 11 năm. Dù không thể ở cạnh cô, không thể trở thành bạn trai của cô. Nhưng nhìn thấy cô cười, nhìn thấy cô hạnh phúc vui vẻ mỗi ngày, anh cũng đã thoả mãn lắm rồi.
" Nhưng em nghĩ anh vẫn nên nói cho cô ấy biết tình cảm của anh đối với cô ấy còn hơn là cứ giấu mãi trong lòng như vậy. Dù cho kết quả có ra sao thì khi nói ra tấm lòng của mình với người thương, cảm giác sẽ nhẹ nhõm hơn hiện tại rất nhiều. Như vậy, cô ấy vừa biết được tình cảm của chàng trai, chàng trai cũng không cần phải khổ sở che giấu nữa."
Tấn Lam Thành: " Một khi đã nói ra thì hai người họ sẽ không thể làm bạn nữa."
" Ai nói với anh như thế. Nếu cô gái thật sự coi cậu ấy là bạn thì sẽ không vì một chuyện như vậy mà trở lên xa cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-me-y-loan-yeu-em-bang-ca-sinh-menh/2963816/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.