Chương trước
Chương sau
Nguyệt Hàm khát nước,chỉ muốn được uống nước,nằm vật ra bò trên đất.

Mờ mờ thấy từng giọt từng giọt đang chảy trên khe đã.Gượng người lên cố đưa miệng lên uống.

Lóang Tháong ngeh âm thanh rất rôm rã.

-Nghe nói có 1 con nhỏ bị bắt về.Chị Na nói Bội Bội giấu nó ở đây.

-Hê hê..mày chắt không đó..Tao muốn thử xem có khác gái ở toộc không.

-Mày yên tâm đi,nghe nói Bội bội chuốc độc nó rồi,mất sức phản kháng.Tha hồ cho chúng ta xữ lí.

-kakakaka..nhanh vào đi…đợi gì nữa.

-nó kìa..xem bộ nó bị độc thật rồi.

-Nhanh lên cợi đồ nó ra xem.

-Đúng là có khác..hê hê.. da trắng mịn thật…

Trong đôi mắt Nguyệt Hàm lờ mờ,cả hơi sức để mở miệng cũng không nỗi.Nhưng vẫn biết được mấy người này muốn làm hại cô.Tâm trí chỉ có thể chữi chứ không phát ra được.

“Max..anh đang ở đâu thế.Nếu anh có ở đây thì tôi sẽ đánh chết anh.Anh bỏ tôi thế này mà được sao.Max anh mau xuất hiện đi…Max ah”

Đầu Nguyệt Hàm hiện lên hình ảnh của Max.Trong lòng không ngừng gọi Max.

--Da mịm da tụi mày…

--Chu choa…cỡi hết ra đi.

--khặc…khặc…..khặc…

Tiếng cười vang cả hang động.

Nguyệt Hàm bất lực nằm 1 chỗ,cảm giác có nhiều bàn tay sờ vào người mình.Cô khó chịu lấy tay phủi ra,nhưng sức yêu không thể kéo bọn chúng khỏi người mình.Cơ thể thì cứ lúc lạnh lúc nóng.

Một tên trong đám nham nhở,vạch quần ra,ưỡng ra kêu to hãnh diện của quý.Cậu nhỏ phất cờ chào đón.

-Xem tao này..kha..kha…To lớn hơn bọn bây nhiều.

Bọn chúng kéo người Nguyệt Hàm ra.Miệng không ngừng cười vang dội cả hang động.

-Ư..b..ỏ..a.._Nguyệt Hàm cố dùng sức đẫy chúng ra nhưng càng bị sức mạnh đè xuống.

Lột hết phần trên ngực cô.Mắt chúng sáng như những con sói thấy mòi.

---Xọet---

-Phựt---

Bốp------Bốp---Bốp—

-AAAAAAAAAAAA_Một tên bị 1 mũi kim lọai xọet nhanh như chóp trung ngay cậu nhóc phất cờ đứt rớt xuông đất.Tên đó đau đớn gào thét nằm vật xuống,máu không ngừng tuông.

Tên đó bị Max dùng con dao 2 lưỡi phóng tới,đứt ngang của quý.Một cách dứt khoát và tàn nhẫn.Max vừa chạy vào đã tức giận đến giết người.

-CaNát!_Bội Bội hỏang hốt chạy tới.

Max tuy bi thương nhưng vẫn dùng sức đánh lại bọn người rừng nam nham nhỡ.Chỉ là lực đánh không mạnh như trước.

--Dừng lại..mau dừng lai đi.Đừng đánh nữa.._Thấy cả đám cùng đáng Max,nhưng Max vẫn không yếu thế.Bội bội lo lắng bảo dừng tay.

Nguyệt Hàm như có 1 làn sương mỏng ở mắt,giọt nước mắt khẻ lăn xuống má.Cô có cảm giác rất quen thuộc,người đàn ông kia tuy không rõ mặt nhưng rất quen thuộc.,giọng rất nhỏ cô thều thào nói:--Max..Max..là..anh..phải không..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.