Phạm Âm trở lại phòng của mình, không biết tại sao, lại cảm thấy có chút mệt mỏi. Mệt mỏi này không phải là mệt ở trong lòng, mà là thân thể.
Là bởi vì do sa mạc sao… nhưng sao vừa nhắm mắt lại là cảnh vật ở Thụ Hải Wabenella?
Phạm Âm đá rơi giầy xuống, chui vào đệm chăn mềm mại. Cái chăn hẳn là vừa được phơi nắng, mùi vị thơm mát của mặt trời.
“Phạm Âm…”
Hả? Là giọng nói của phụ quân…
Phạm Âm vừa mới tiến vào giấc ngủ mở ra đôi mắt mơ màng, quả nhiên thấy được Tinh Linh Vương.
Tinh Linh Vương đè ở trên người mình, đôi mắt xinh đẹp màu mặc lục khiến người không dời ánh mắt đi được, giống như tất cả mọi thứ tốt đẹp trên thế giới đều ở bên trong, mái tóc dài màu bạc không buộc lên, tản ra ở xung quanh, như bày ra một tấm lưới lớn màu bạc.
“Phạm Âm… ta rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi…” Giọng nói của Tinh Linh Vương dịu dàng động lòng người, khổ sở nhìn Phạm Âm.
“Thật sao, phụ quân?” Phạm Âm vươn tay xoa nhẹ lên khuôn mặt anh tuấn của Tinh Linh Vương, ngón tay dừng lại trên khóe miệng của y lưu luyến không đi.
“Thật sự… Phạm Âm… Phạm Âm…” Giọng nói dịu dàng đến mức khiến người tan nát cõi lòng.
“Nhưng… tại sao ngươi vẫn muốn gạt ta chứ?” Phạm Âm nhẹ giọng than thở, cái tay dừng lại trên mặt Tinh Linh Vương biến thành chưởng đao, nghiêng vào cơ thể Tinh Linh Vương. Khuôn mặt vốn dịu dàng của Tinh Linh Vương thoáng cái trở nên dữ tợn, ở sau một tiếng rít nhọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-linh-kieu-bay-gio/1321454/quyen-1-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.