Ngày hôm sau, tatừ từ tỉnh dậy trong tiếng chim hót.
Trước mắt nào còn có tinh hải trong mộng, chân trời đã nổi lên màu trắng như bụng cá, mặt trời phía đông cũng lộ ra cái đầu.
Ta tỉnh táo ngay lập tức. Tối hôm qua cùng Tịnh Linh nói chuyện tới khi nào, cư nhiên ở trên nóc nhà bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Ta vội vàng nhìn về phía bên người, Tịnh Linh còn đang ngủ say, kề sát ở bên người ta co thành một đoàn, không tự giác rùng mình.
Ta đưa tay chạm vào làn da trên cánh trần trụi trong không khí của nàng, lạnh lẽo một mảnh, vội vàng ôm nàng trở về trong cung, dùng chăn bọc kín nàng.
Một lát sau, Tịnh Linh mới ngừng phát run, mày nhíu chặt cũng chậm rãi giãn ra.
Một trận buồn ngủ vọt tới, ta ngáp một cái, lại từ cửa sổ nhảy ra ngoài, trở về Thừa Minh cung ngủ bù.
Một giấc này ta ngủ chính là hôn thiên ám địa, ngay cả Tô Phất trước khi đi đặc biệt có việc tới tìm ta, ta cũng không tỉnh lại. Thúy Nhi nhận ra không đúng, tiến lên sờ trán ta, lúc này mới phát hiện ta cư nhiên phát sốt.
Khoác một cái áo khoác mỏng manh ở trên nóc nhà lộ thiên ngủ một đêm, cho dù là thân thể ta có tốt hơn nữa cũng chống đỡ không được.
Đồng dạng, Tịnh Linh cũng sốt cao không dậy nổi, nhưng thể chất nàng không bằng ta. Ta ở trong cung nằm hai ngày là có thể xuống giường đi lại, nàng thì là ước chừng nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-linh-ai-tu/2749704/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.