Tĩnh Lạc tỉnh lại đã là ba ngày sau, đầu óc có hơi mông lung, cơ thể không chút sức lực.
Cậu cố chống người ngồi dậy, bần thần ngồi trên giường. Đến khi y thức hơi thanh tỉnh mới ngẩng đầu đánh giá xung quanh.
Phòng ốc xa hoa, vật dụng tinh mỹ, chăn gấm màn nhung,...mọi thứ đều xa xỉ. Đây là phòng của vương gia.
Ký ức quay lại ngày hôm đó, sau khi hạ gục đám thích khách, cậu cảm giác toàn thân đau đớn, đầu óc quay cuồng, sau đó là một màn đêm vô tận.
Tĩnh Lạc giãy dụa cố gắng đứng dậy, bám vào vách nặng nề nhấc từng bước chân.
Bình thường chỉ cần chớp mắt một cái đã phi thân ra tận cửa phủ, vậy mà bây giờ cảm thấy cửa phòng cách thật xa.
Khoảng tầm hơn một khắc sau, Tĩnh Lạc cuối cùng cũng tới cửa, vừa vươn tay định kéo cửa thì có một cánh tay khác đã đẩy cửa vào. Theo sau là thân ảnh ngạo nghễ quen thuộc.
"Định đi đâu?"
Tề Vĩnh Hiên bình thản hỏi, cứ như việc Tĩnh Lạc rời khỏi phòng này rất bất thường.
"Thuộc hạ, những ngày qua nhờ có chủ tử chiếu cố, vết thương của thuộc hạ đã đỡ hơn rồi, xin phép lui về phòng mình."
Tĩnh Lạc định khụy một chân xuống hành lễ nhưng Tề Vĩnh Hiên đã nhanh chóng đỡ lấy cậu, không cho quỳ.
Tĩnh Lạc chỉ đành chắp tay, cúi đầu.
Tề Vĩnh Hiên nhìn người trước mắt, lần đầu tiên được cách cậu gần như vậy. Bình thường cậu luôn giữ một khoảng cách nhất định với hắn, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-lac-nhat-niem/2819974/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.