【Kí chủ! Kí chủ! Mau tỉnh lại!】
Trong mơ hồ, Tĩnh Lạc nghe thấy giọng của hệ thống, cậu lờ đờ mở mắt.
Xung quanh u ám, đâu đâu cũng toàn là cây xanh, bên dưới người họ cũng là một thảm cỏ xanh mướt, nhờ vậy mà va đập được giảm đi nhiều.
Giảng Du đang nằm bên cạnh, thân thể bị xay xát rất nhiều nhưng không bị thương quá nặng.
Tĩnh Lạc chống người ngồi dậy, ngực truyền đến cảm giác đau nhói, không nhịn được phun ra một ngụm máu.
【Kí chủ! Mau rời khỏi đây! Sắp có thú dữ xuất hiện.】
Tĩnh Lạc nghe vậy thì cố gắng nhịn đau, bò qua xem xét Giảng Du. Sau đó cậu tìm nhặt một khúc gỗ vừa tay lại chắc chắn, một tay đỡ Giảng Du trên lưng, một tay chống gỗ, khập khiễng bước đi theo chỉ dẫn của hệ thống.
Mỗi một bước đi lại cảm nhận nỗi đau thấu tận tâm can, dường như một giây sau sẽ lập tức bất tỉnh.
Nhưng chẳng hiểu lấy động lực từ đâu mà Tĩnh Lạc có thể cõng Giảng Du thật lâu, đôi lần suýt ngã cũng không buông y ra, cậu nghĩ có lẽ do bản năng thân thể thôi.
Cơ thể đã mệt lã, chỉ có ý thức vẫn cố gắng chống đỡ, vết máu chẳng biết là của ai lê lết trên đường, tô thêm sắc đỏ cho cỏ cây.
Đi thật lâu, thật lâu, không biết đã đi được bao nhiêu, trước mắt cứ chập chờn mông lung.
Cậu không còn thấy đường đi nữa, vấp phải một thứ gì đó rồi ngã nhoài người, ấy vậy mà Giảng Du vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-lac-nhat-niem/2819964/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.