Thiên Ba viện. Lúc Dạ Đàm ra tới, bên ngoài bầu trời vẫn trong xanh, gió lùa bụi thơm, ráng mây dát vàng. Quang Thiên vẫn canh giữ ở ngoài cửa như cũ, Dạ Đàm cầm chặt Mỹ Nhân Thứ trong tay, ở ngay trên pháp bảo bản mạng của nàng, máu của Huyền Thương quân còn sót lại hơi ấm chưa tan. "Quân thượng hơi mệt, muốn ngủ một chút. Ta đến Hoa Thủy Tiên điện chơi." Nàng nắm chặt bàn tay đang giấu trong tay áo, móng tay bấu vào trong da thịt. Nhưng giọng nói của nàng lại vẫn điềm tĩnh như cũ, sóng lớn không dậy. Quang Thiên không hề nghi ngờ nàng, nói: "Mạt tướng cùng công chúa qua đó." "Được." Giọng nói của Dạ Đàm, vẫn bình tĩnh như mọi khi. Chỉ là lúc rời đi, nàng hơi hơi nghiêng mặt, ánh nhìn nơi khóe mắt đảo qua cung điện nguy nga kia. Thiếu Điển Hữu Cầm...... giờ khắc này, tim ta vốn nên lạnh như sắt đá. Thế nhưng bên tai, lại có một thanh âm trầm trầm bổng bổng, khi thì xa xôi khi thì rõ ràng. "Sinh linh trên thế gian vốn đã chịu nhiều đau khổ, ngươi sinh ra là một con người, cần có lòng từ bi, vì cớ gì phải gây khó dễ cho người khác như vậy?" "Một nữ tử khuê các như ngươi, ở trước mặt một nam nhân xa lạ lại dám có hành động không có phép tắc như vậy, chẳng lẽ lại không biết là nam nữ khác biệt?" "Tiếng đàn của công chúa...... rất vang." "Kể từ giờ phút này đến rất nhiều rất nhiều năm về sau, bất cứ khi nào có ai đó hỏi, ta là như thế nào khuất phụ chư thần, thoát khỏi Thiên giới. Ta đều sẽ nhớ tới hôm nay, nàng cứ như vậy mà tựa vào lòng ta, kề sát vành tai ta, êm dịu ấm áp mà chuyện trò." "Ở trong mắt ta, chúng sinh Tứ giới, không ai xứng với Li Quang Dạ Đàm." Một giọt nước mắt không nghe lời, tràn ra khỏi khóe mi, chôn vùi ở trong bụi bặm. Nhưng lưng nàng vẫn thẳng tắp như trước. —— đừng quay đầu lại. Li Quang Dạ Đàm, nếu đã lựa chọn, cần gì lưu luyến nữa chứ? Hoa Thủy Tiên điện ở ngay trước mắt, nàng dùng răng trên cắn môi dưới, ánh mắt như bị kiếm nung khô. Kiếm này đã nguội lạnh trong sự rèn luyện vô tận, từ nay về sau, thổi lông đứt tóc, chém sắt như bùn. Mãi đến khi bàn tay trong tay áo ngừng run rẩy, trên Mỹ Nhân Thứ, độ ấm của máu thượng thần cũng dần dần tiêu tan. Dạ Đàm đẩy cửa bước vào. Cửa điện tách ra làm hai. Quang Thiên tiếp tục chờ ở ngoài điện, mà nội điện, đám người Đông Khâu Xu cũng đã chờ đợi rất lâu. Thấy nàng tiến vào, đầu mày Bộ Vi Nguyệt đều muốn dựng thẳng lên, giọng điệu của nàng ta ẩn chứa sự châm biếm sắc nhọn, hỏi: "Sao, Dạ Đàm công chúa của chúng ta làm được việc nhanh như vậy à?" Đan Hà thượng thần cũng nhíu mày, nói: "Ngươi tưởng rằng Đông Khâu tiên sinh đang đùa với ngươi sao?" Dạ Đàm không để ý đến hai người họ, nàng lập tức đi đến trước mặt Đông Khâu Xu. Đông Khâu Xu đối diện với nàng, ở trong hai con ngươi trắng đen rõ ràng kia, những tiếng cười và những lời mắng mỏ khi xưa đã biến mất toàn bộ. Dạ Đàm quỳ hai đầu gối xuống, lấy ra một khối sắt màu xám đen, hai tay dâng lên. Bên cạnh, Thanh Quỳ đã được nới lỏng trói buộc, nàng vùng vẫy ngồi xuống, không thể tin được vào hai mắt mình: "Máu thượng thần...... Trời ạ, Dạ Đàm, muội đã làm gì vậy?" Ở ngay trên tay Dạ Đàm, máu của Huyền Thương quân vẫn chưa đông lại, đỏ đến thấy mà phát hoảng. Hương thơm của mực tràn ngập trong điện, chính là mùi máu của thượng thần. "Ha ha ha ha!" Dạ Đàm không nói gì, Đông Khâu Xu tiếp nhận mảnh vỡ rìu Bàn Cổ trong tay nàng, cất tiếng cười to: "Tốt! Tốt lắm!" Bộ Vi Nguyệt xông lên, một phen tóm lấy Dạ Đàm: "Ngươi...... Máu trên tay ngươi...... Ngươi đã làm gì Hữu Cầm rồi?" Dạ Đàm ngẩng đầu lên, hàn ý trong mắt nàng khiến Bộ Vi Nguyệt khiếp sợ. Bộ Vi Nguyệt khẽ giật mình, Dạ Đàm bắt lấy tay nàng ta, đẩy mạnh nàng ta ra. Thân mình nàng ta ngã về phía sau, không thể không buông tay. Mãi đến khi cúi đầu, nàng ta mới nhìn thấy máu của Huyền Thương quân từ trong tay Dạ Đàm dính vào nàng ta, tựa như hoa nở bung ra. Đông Khâu Xu không hề quan tâm đến những chuyện tranh chấp con cỏn giữa các nữ tử, ông ta cầm hai mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, cười như chuông lớn: "Hiện giờ hai giới Thần, Ma, còn ai có thể cản trở lão phu nữa không?" Dứt lời, ông ta vung ống tay áo lên, Hoa Thủy Tiên điện chấn động, những mảnh đá khắc ngọc từ trên xà nhà rơi xuống, Quang Thiên đang canh giữ ở ngoài điện nhìn chằm chằm người này, trợn mắt há hốc mồm. Các thiên binh khác phát hiện bất thường, đều hướng về phía này. Đông Khâu Xu cười một tràng dài, chân đạp hư không, tay phải vung lên, gió lốc đột nhiên nổi lên, thổi thiên binh thiên tướng ngã đầy đất. Dạ Đàm ôm lấy Thanh Quỳ, cũng lăn sang một bên. Thanh Quỳ vội hỏi: "Dạ Đàm! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, muội mau nói cho ta biết đi!" Nhưng Dạ Đàm chỉ ôm chặt Thanh Quỳ, những thứ đá vụn ngói vỡ tung tóe liên tục đập mạnh vào người nàng, nàng chảy máu đầy mặt, nhưng cái gì cũng không nói. Thiên Ba viện. Máu của Huyền Thương quân uốn lượn chảy xuôi, tụ thành dòng suối nhỏ. Sức mạnh thần thông mà Đông Khâu Xu rót vào Mỹ Nhân Thứ, ăn mòn mỗi một sợi mạch của hắn. "Dạ Đàm." Tiếng gọi của hắn, ôn nhu và đau đớn gần chết, cũng không đổi được một cái ngoái đầu nhìn lại của người kia. Tầm mắt mơ hồ, hắn che miệng vết thương lại, co quắp người trong một góc, máu vẫn tràn ra từ những khe hở ngón tay hắn, hắn liên tục ho sặc sụa. "Quân thượng?!" Ngoài cửa phòng truyền đến giọng nói của Phi Trì, mơ mơ hồ hồ, nghe không rõ lắm. Huyền Thương quân không có đáp lại. Phi Trì gọi vài tiếng, nói: "Đã tới giờ, người nên đến Bồng Lai rồi." Loading... Bồng Lai cung giáng, chư thần nghị sự, thời gian rảnh rỗi ở giữa chỉ có nửa canh giờ. Phi Trì không thể không tới nhắc nhở. Bên trong vẫn không có động tĩnh gì, không có người ở trong sao? Phi Trì thử đẩy cửa thăm dò: "Quân thượng...... Công chúa?" Chữ cuối cùng vừa thoát ra, hắn lại ngay cả tóc gáy cũng dựng đứng —— thứ chào đón là một mùi thơm xộc đến, xem như dễ ngửi, nhưng mà chỉ có hắn mới biết được, đó là...... mùi máu tanh. Mùi của máu thượng thần. "Quân thượng!" Phi Trì bước nhanh tiến vào, liếc mắt một cái liền thấy Huyền Thương quân. Máu nhuộm đỏ bạch y của hắn, ngay cả đường hoa văn sao trời trên áo cũng có vẻ dữ tợn. Phi Trì hoảng sợ đến mức hồn vía lên mây, bước lên phía trước đỡ hắn dậy. Huyền Thương quân không ngừng thở dốc, khí kình màu xám của Đông Khâu Xu, tựa như nước bị vẩn đục, ăn mòn thân thể hắn. Phi Trì tuy rằng kinh hoảng, nhưng cũng cẩn thận. Ánh mắt hắn đảo qua, không hề thấy Hi Thị cầm của Huyền Thương quân. —— quân thượng nhà mình bị tập kích, nhưng ngay cả pháp bảo cũng không triệu ra. Không hợp với lẽ thường. Hơn nữa thân phận hắn tôn quý, trên người có không dưới mười loại pháp bảo có thể dùng để cảnh báo. Tại sao bản thân bị trọng thương nhưng lại im lặng không tiếng động? Nghi vấn chỉ thoáng qua như một cái chớp mắt, Phi Trì thậm chí còn không hỏi tới hung thủ. Hắn đỡ Huyền Thương quân dậy, lập tức báo hiệu. Một tiếng sấm chói tai vang lên, gió mạnh xuyên thủng mây, vòm trời nứt toạc ra, khói ráng như sôi lên. "Không, đừng......" Huyền Thương quân đè tay hắn lại, nhưng mà đã quá muộn. Phi Trì đỡ lấy hắn, luôn miệng hỏi: "Quân thượng, là ai làm người bị thương thành như vậy?" Tay phải Huyền Thương quân bịt chặt vết thương lại, cái gì cũng không nói. Sau một lúc, đám người Thiếu Điển Tiêu Y và Càn Khôn Pháp Tổ vội vàng chạy tới. Mà lúc này, Quang Thiên tướng quân cũng vừa lúc từ Hoa Thủy Tiên điện chạy về, đang định bẩm báo chuyện của Đông Khâu Xu cho Huyền Thương quân. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn cũng trợn mắt há hốc mồm. "Hữu Cầm!" Thiếu Điển Tiêu Y đỡ lấy Huyền Thương quân, trước tiên là xem xét vết thương của hắn. —— vết thương do Mỹ Nhân Thứ gây ra thật là rất dễ phân biệt. Huyền Thương quân nắm mạnh tay ông, Thiếu Điển Tiêu Y đành phải dùng tu vi của mình ép khí kình trong cơ thể hắn ra, lớn tiếng hỏi: "Hung thủ là ai?!" Vết thương của Huyền Thương quân chảy ra máu xám, giữa trán hắn mồ hôi chảy như mưa, nhưng ý thức từ đầu đến cuối vẫn tỉnh táo. Đối mặt với sự truy hỏi của phụ thần mình, hắn im lặng một lúc lâu, mới chậm rãi nói ra ba chữ: "Đông Khâu Xu." Quang Thiên vừa đuổi tới nhất thời sửng sốt —— người ở cùng một chỗ với quân thượng lúc nãy, không phải là Đông Khâu Xu. Bên cạnh, Phi Trì quay đầu lại, đối mắt với hắn. Bọn họ đều là những người thân tín của Huyền Thương quân, tự nhiên sẽ có sự ăn ý. Hai người đồng thời im lặng. May mà bên cạnh, Càn Khôn Pháp Tổ cũng nói: "Thứ ở bên trong cơ thể của quân thượng, chính là khí kình của Đông Khâu Xu." Quang Thiên buộc lòng phải nói: "Bệ hạ, Thiên Tôn, Đông Khâu Xu hiện thân ở Hoa Thủy Tiên điện, mà công lực còn tăng mạnh nữa ạ!" Huyền Thương quân chống mạnh người đứng dậy, lấy tay lau đi vết máu trên môi, nói: "Ông ta cướp đi một mảnh vỡ rìu Bàn Cổ khác, hiện giờ thực lực tăng mạnh, không thể dùng lực địch lại được." Khí kình của Đông Khâu Xu ngấm vào phế phủ hắn, đau như vạn tiễn xuyên tim, từng lời hắn nói ra đều hết sức khó khăn. "Một mảnh vỡ rìu Bàn Cổ khác cũng mất rồi á?" Thiếu Điển Tiêu Y và Càn Khôn Pháp Tổ đồng thanh hỏi. Chuyện này đối với Thiên giới mà nói, thật đúng là một tin tức xấu đến tột cùng. Thiếu Điển Tiêu Y thân là chủ Thiên giới, ngay tức khắc vạch ra kế sách ứng phó: "Tất cả Thần tộc trở về Bồng Lai cùng nhau ngăn địch. Nếu gặp phải Đông Khâu Xu......" Ông thoáng cân nhắc, rồi lập tức đưa ra quyết định: "Buông bỏ ngăn trở, thả cho ông ta đi." Bên cạnh, Quang Thiên nói: "Bệ hạ!" Thiếu Điển Tiêu Y giơ tay lên, chặn đứng lời của hắn: "Đông Khâu Xu hiện giờ đã không phải người Thần tộc có thể chống lại. Không cần phải uổng phí mạng sống." Đối mặt với kẻ địch mạnh, ông cũng không còn điên cuồng như trước kia, ngược lại càng thêm bình tĩnh, "Báo tình hình cho ba giới Nhân, Yêu, Ma biết."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]