Hoa Thủy Tiên điện. Đan Hà thượng thần tiến đến, cũng không đợi người thông báo, bà trực tiếp đi vào trong nội điện. Trong điện, Đông Khâu Xu đang ngồi nhàn nhã uống trà. "Đông Khâu Xu!" Tay Đan Hà thượng thần ôm lấy ngực, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng giữa trán, thấy người này, càng hận không thể xé ông ta thành từng mảnh nhỏ, "Khí kình trên người ta ngày đêm phát tác, rốt cuộc chừng nào ngươi mới có thể giúp ta giải trừ hả?" Đông Khâu Xu thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn bà, chỉ vung tay áo lên, Đan Hà thượng thần kêu thảm thiết một tiếng, không đứng thẳng được nữa, ngã ngồi xuống đất. Bên ngoài có một tiểu hoa tiên nghe thấy tiếng động, hỏi: "Vi Nguyệt thượng tiên?" Bộ Vi Nguyệt ở một bên thản nhiên nói: "Không có gì, lui ra đi." Vẫn đợi đến khi tiểu hoa tiên bên ngoài đi xa, Đông Khâu Xu mới lạnh lùng nói: "Cầu xin người khác ít nhất nên có thái độ tốt." Đan Hà thượng thần cắn chặt răng, nhưng không có cách nào khác, bà mạnh chống đỡ thân thể, quỳ rạp xuống đất, nói: "Đông Khâu tiên sinh, lúc trước ngài nói chỉ cần chúng ta cứu ngài, ngài sẽ bỏ qua cho chúng ta. Ngài xem, hiện tại thương thế của ngài đã khôi phục hơn phân nửa, phải chăng cũng nên thực hiện lời hứa lúc trước rồi không?" Đông Khâu cười lạnh một tiếng, nói: "Lời hứa? Lúc trước cứu lão phu, hai người các ngươi đều không phải xuất phát từ trong tâm. Hiện giờ, lại muốn bảo lão phu cam tâm tình nguyện mà thả các ngươi, có phải không công bằng quá rồi hay không?" Bộ Vi Nguyệt nhíu mày, nhưng cũng không quá bất ngờ. Đông Khâu Xu ở lại Hoa Thủy Tiên điện này hơn một tháng, nàng đã biết đây là hạng người gì rồi. Đan Hà thượng thần nói: "Ý của ngươi là, ngươi muốn thất hứa? Chẳng lẽ ngươi không sợ bọn ta sẽ khai ngươi ra, giao nộp cho Thần đế à?" "Ha ha." Đông Khâu Xu không chút nào sợ hãi, ngược lại nói, "Vậy sao ngươi không thử xem?" Đan Hà nghẹn họng, bà không dám. Thần đế hiện tại vẫn chưa tha thứ cho bà, nếu bà lại liên quan đến chuyện che giấu Đông Khâu Xu, chỉ sợ sẽ bị loại bỏ tiên cốt, giáng xuống làm phàm nhân. Sự im lặng của bà, Đông Khâu Xu hiển nhiên rất vừa lòng. Ông ta nói: "Làm vậy là đúng rồi đấy. Ngươi quản lý Hà tộc nhiều năm, chắc hẳn có bắt được một chút giao tình với Ma tộc. Ngươi thay lão phu chuyển lời đến Li Quang Thanh Quỳ. Lão phu đối với nàng ta, quả thực cũng vô cùng nhớ mong." "Li Quang Thanh Quỳ?!" Bộ Vi Nguyệt và Đan Hà thượng thần đồng thanh hỏi lại, đều mang vẻ mặt kinh ngạc. Đông Khâu Xu nói: "Nhanh đi." Đan Hà thượng thần và Bộ Vi Nguyệt sóng vai đi từ trong điện ra ngoài. Đan Hà thượng thần một mặt lo lắng, sắc mặt của Bộ Vi Nguyệt lại ung dung. Đan Hà thượng thần nhìn nàng một cái, lập tức cảnh giác, hỏi: "Ngươi đối với chuyện giải trừ khí kình không chút nào quan tâm, lẽ nào đã đạt được giao dịch gì với Đông Khâu Xu à?" Khóe môi Bộ Vi Nguyệt khẽ chúm chím, nói: "Thượng thần nghĩ đi đâu vậy. Chẳng qua là trong hơn một tháng này, ta dành thời gian tìm hiểu Địa Mạch Tử Chi rốt cuộc là cái gì. Ta rất có hứng thú." "Địa Mạch Tử Chi?" Đan Hà thượng thần tỏ vẻ khó hiểu. Bộ Vi Nguyệt nhỏ giọng nói: "Tiện tì kia chỉ sợ còn không biết mình sắp chết đến nơi rồi. Ta rất mong chờ, khoảnh khắc Hi Thị cầm của Hữu Cầm xuyên qua thân thể nàng ta, trong lòng nàng ta sẽ cảm thấy như thế nào." "Ngươi quả thực điên rồi." Đan Hà thượng thần oán hận nói một câu. Bộ Vi Nguyệt cũng không thèm để ý, đầu mày khóe mắt đều là ý cười. Thiên Ba viện, Huyền Thương quân không hề ở lâu. Hắn còn phải cùng đám người Càn Khôn Pháp Tổ tiến vào Quy Khư, cùng tìm kiếm tung tích của Đông Khâu Xu. Trước khi rời đi, hắn vẫn hết sức không yên tâm với Dạ Đàm như cũ, nói: "Ta còn có việc, nàng ngoan ngoãn ở lại đây, đừng đi lung tung." Nói đoạn, hắn từ trong ngực áo lấy ra một cái bàn ngọc, bên trong bày chi chít những ngôi sao nhỏ hình dạng khác nhau. Huyền Thương quân đưa bàn ngọc cho Dạ Đàm: "Văn Xương đế quân đã nói với ta vài lần, bài thường thức của nàng quá kém. Ta cố ý làm cái bàn sao này, bên trong là tinh tú đồ Thiên giới đơn giản nhất. Nàng phải tự mình ghép lại cho đúng." Dạ Đàm nào có tâm tình ghép cái bàn sao này? Nàng tùy tiện đẩy cái bàn ngọc này sang một bên, hàm hồ nói: "Biết rồi." Huyền Thương quân lòng tràn đầy bất đắc dĩ, đành nói: "Ngoan ngoãn chờ ta trở lại." Mắt thấy hắn đã ra khỏi cửa, Dạ Đàm cúi đầu nhìn lại cái bàn sao này. Đây quả thực là tinh tú đồ Thiên giới đơn giản nhất —— sàn nhà của Thùy Hồng điện vẫn trang trí bằng hoa văn đá sao của bàn sao này đó thôi. Mặt trên Huyền Thương quân còn rất cẩn thận đánh dấu. Dạ Đàm cầm lấy thiên thạch nhỏ, ghép được cái thứ nhất đã thấy buồn ngủ. "Thứ gì vậy chứ!" Nàng bốp một tiếng, ném thiên thạch nhỏ về bàn sao. Ma tộc, Trọc Tâm đảo. Thanh Quỳ đang dưỡng thương, thương thế của nàng trầm trọng, không thể gặp gió. Tuyết Khuynh Tâm vì để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt, đã buông màn che hết tất cả cửa sổ, cũng không cho phép bất cứ kẻ nào quấy rầy. Thanh Quỳ đang mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, bỗng dưng có người chui vào chăn. Nàng mở to mắt, chỉ thấy Triều Phong nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng. "Chàng...... đã gặp phụ vương ta chưa?" Thanh Quỳ đối với phụ vương của mình vẫn vô cùng bận tâm, lúc này cũng vội hỏi không thôi. Ách...... sợ nàng lo lắng, Triều Phong không nhắc đến chuyện Li Quang Dương bị Đông Khâu Xu bắt cóc, hàm hồ nói: "Đã gặp rồi. Thôn đế bệ hạ vô cùng...... khỏe mạnh, ta đã phái người đến đó bảo vệ, nàng cứ việc yên tâm." Sắc mặt Thanh Quỳ ửng đỏ, vùi mặt vào đầu vai hắn, hỏi: "Vậy...... chàng có nói cho ông ấy...... chuyện của chúng ta chưa?" "Rồi." Triều Phong bị những sợi tóc đen kia dây dưa bao vây, xương cốt đều tỉnh ra, không nói hai lời mà bắt đầu thổi phồng, "Nhạc phụ đã biết chuyện của chúng ta, đối với một hiền tế như ta vô cùng hài lòng, liên tục khen ngợi. Còn dặn nàng ngoan ngoãn đi theo ta, chỉ chờ đến lúc bắt được Đông Khâu Xu, ta sẽ liền đến cửa cầu hôn." Hắn mê muội lương tâm nói bừa, Thanh Quỳ nổi giận, đưa tay đấm hắn, rốt cuộc cả người đau đớn, không có chút sức lực nào. Triều Phong cầm tay nàng, nói: "Hiện giờ không rõ tung tích của Đông Khâu Xu, Thần tộc nghi ngờ ông ta trốn ở Quy Khư. Ta sẽ tấu xin phụ tôn, vào trong đó lùng bắt. Nàng dưỡng thương cho tốt, chờ ta bắt được kẻ trộm này, chúng ta sẽ liền thành thân, được không?" Thanh Quỳ xấu hổ đến không dám ngẩng đầu nhìn hắn, hồi lâu mới cúi đầu nói: "Ừm." Triều Phong muốn ôm nàng vào lòng, rốt cuộc là sợ làm đau nàng, sau cùng chỉ khẽ hôn lên vành tai nàng. Lùng bắt Đông Khâu Xu là chuyện lớn hàng đầu trước mắt của hai tộc Thần, Ma. Bên bờ Quy Khư, Thần đế Thiếu Điển Tiêu Y, Ma tôn Viêm Phương tới cùng lúc, nhưng nhìn thấy nhau lại lạnh lùng hừ một cái. Thiếu Điển Tiêu Y khẽ trở tay, hộp bảo lưu ly xuất hiện trong tay. Trong hộp bảo, mảnh vỡ rìu Bàn Cổ màu xám đen lẳng lặng nằm im. Không có hào quang vạn trượng, lúc nó yên lặng chỉ giống như một khối sắt vụn hết sức bình thường. Thiếu Điển Tiêu Y lấy vật này ra, giao nó cho Huyền Thương quân. Huyền Thương quân nhận lấy bằng hai tay, nhìn qua Càn Khôn Pháp Tổ bên cạnh. Pháp Tổ gật gật đầu, cùng hắn đứng ở một chỗ. Bên phía Ma tộc, Tương Liễu và Triều Phong cũng đứng dậy. Bởi vì chỉ có một mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, hai tộc không thể nào phái thêm người đi. Càn Khôn Pháp Tổ nói: "Việc này không nên chậm trễ, xuất phát thôi." Tương Liễu và Triều Phong đương nhiên cũng không nhiều lời, bốn người cùng nhau nhún người nhảy vào Quy Khư. Bên trong Quy Khư, hỗn độn khí như nước như sương. Huyền Thương quân và Triều Phong đều đang nghiêm túc mà tìm kiếm tung tích của Đông Khâu Xu. Sắc mặt của Càn Khôn Pháp Tổ và Tương Liễu lại càng lúc càng khó coi. Mãi cho đến sau cùng, tay Tương Liễu ngừng tìm kiếm ở hai vách tường, trầm giọng hỏi: "Lúc trước...... là ở chỗ này đúng không?" Loading... Huyền Thương quân và Triều Phong đều nhìn sang, bởi vì bốn người mà chỉ có một mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, mọi người chỉ có thể thay phiên nhau sử dụng, cũng không dám phân tán quá xa. Huyền Thương quân đưa mảnh vỡ rìu Bàn Cổ cho Tương Liễu, Tương Liễu chỉ ngắn ngủi giữ lấy, rồi lập tức đưa cho Triều Phong. Triều Phong tiếp nhận mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, hỏi: "Đại Tế tư đang tìm gì vậy?" Bên cạnh ba người họ, sắc mặt Càn Khôn Pháp Tổ cũng đồng dạng ngưng trọng, lão nhìn quanh trái phải, rất nhanh khẳng định: "Đúng vậy." Tương Liễu tìm đi tìm lại xung quanh mấy lần, hồi lâu mới lẩm nhẩm nói: "Không thấy...... lần này thực sự là xảy ra chuyện lớn rồi." Huyền Thương quân nhìn về phía Càn Khôn Pháp Tổ, Càn Khôn Pháp Tổ thở dài thườn thượt, nói: "Năm nghìn năm trước, hai tộc Thần Ma vì tranh đoạt mảnh vỡ rìu Bàn Cổ này, từng xảy ra một trận đại chiến ở đây." Trận chiến ác liệt như vậy, Huyền Thương quân và Triều Phong đương nhiên biết. Triều Phong nói: "Trong trận chiến đó, ma thương vong vô cùng nghiêm trọng. Ông không phải muốn khoe khoang một trận trước mặt ta đó chứ?" Tương Liễu trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Tam điện hạ vậy mà còn có thể nói đùa được à, cũng không xem xem hiện giờ là thời điểm nào rồi!" Càn Khôn Pháp Tổ nói: "Trong trận đại chiến đó, mảnh vỡ rìu Bàn Cổ rơi xuống Quy Khư. Không ít Thần Ma cũng từng đi vào cướp đoạt. Nhưng bị hỗn độn làm xáo trộn, hai tộc Thần Ma đều thương vong rất nhiều. Lúc ta cùng với Tiên đế đuổi theo mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, từng giao thủ với tổ phụ (ông nội) của ngươi. Lúc đó, nơi này có một vật đang sinh trưởng." "Vật đang sinh trưởng?!" Huyền Thương quân và Triều Phong gần như là đồng thanh, "Sao có thể được chứ?" "Có đấy." Tương Liễu thở dài một hơi, "Lúc đó ta cũng có mặt. Gốc hoa kia cực kỳ quái dị, đã sinh trưởng ở trên vách đá." Triều Phong có điểm hiểu được, nói: "Đó là hoa gì mà có thể thích ứng được với hỗn độn khí? Vậy chẳng phải là, nó đã tồn tại từ thời thượng cổ rồi sao?" Huyền Thương quân vẫn là kiến thức uyên thâm, hắn nhẹ giọng nói: "Địa Mạch Tử Chi à?" Càn Khôn Pháp Tổ nói: "Đúng vậy. Xưa kia, sau khi Bàn Cổ khai thiên, vạn vật có sự thay đổi lớn, thượng cổ vật còn sống không thể thích ứng với hoàn cảnh thanh trọc tách biệt, đều chết đi. Chỉ có bên trong Quy Khư, còn lưu lại một gốc hoa kỳ lạ này. Theo truyền thuyết, sau khi hoa này trưởng thành, có thể hấp thụ và phun ra hỗn độn khí, khiến mọi thứ tuần hoàn tái sinh. Nhưng mà hiện tại, không thấy nó nữa." Huyền Thương quân và Triều Phong đồng thời im lặng, sau một lúc lâu, Triều Phong rốt cuộc nói: "Vật trong lời đồn, có thể tin được sao?" Tương Liễu chỉ chỉ lên vách đá, nói: "Đương nhiên có thể tin. Các ngươi nhìn xem." Ánh mắt Triều Phong được ông chỉ dẫn, nhìn lên trên vách đá, chỉ thấy đường vân trên vách đá, không phải là pháp thuật bùa chú mà hắn nghĩ đến. Thứ mơ hồ chồng chất ở đó, là vô số thi thể. Bọn chúng vừa có người vừa có thú, phần lớn đã hóa thành đá tảng, nhưng vẫn có thể thấy rõ thảm trạng giãy dụa sắp chết. Sắc mặt Tương Liễu u ám, nói: "Đó là bộ dạng sau cùng của thế giới thượng cổ, thiên đạo vô tình, nếu Địa Mạch Tử Chi trưởng thành, hỗn độn khí tràn ngập trời đất, chúng ta cũng sẽ giống như những hài cốt trong vách tường đó. Sinh linh Tứ giới, không một ai có thể may mắn tránh khỏi." Triều Phong đưa mảnh vỡ rìu Bàn Cổ trong tay cho Huyền Thương quân, hỗn độn khí như kim chích đao cắt, trên y phục của bọn họ đều toàn là vết máu. Nhưng cũng may có mảnh vỡ rìu Bàn Cổ hỗ trợ, mấy người họ lại có tu vi thâm hậu, ngược lại thương tổn không lớn. Đây vốn là vì bắt lấy Đông Khâu Xu mà bảo toàn sức mạnh, bốn người thực ra cũng không nảy sinh ý định cướp đoạt mảnh vỡ rìu Bàn Cổ. Huyền Thương quân nhận lấy mảnh vỡ, Triều Phong nói: "Ta thật không dám tin, các người lại có thể để gốc hoa nguy hiểm như thế tồn tại đến nay!" Trong lời của hắn không có chút khách khí nào, Huyền Thương quân ngay tức khắc cho hắn một ánh nhìn lạnh lẽo, để cảnh báo nhắc nhở. Bên cạnh, Tương Liễu lại hiếm khi bênh vực Thần tộc, nói một câu: "Huyết mạch còn sót lại sau cùng của thế giới thượng cổ, không ai cam lòng để nó bị phá hủy. Cho dù tổ phụ của ngươi có còn sống, nói chung cũng sẽ để cho nó tồn tại." "Vậy bây giờ phải làm sao?" Triều Phong không hề muốn dây dưa vấn đề này nữa, việc đã đến nước này, oán trách cũng vô dụng. Hắn nói: "Ai mà biết lão tặc Đông Khâu Xu kia đã chiếm được Địa Mạch Tử Chi gì gì đó hay chưa?" Càn Khôn Pháp Tổ: "Địa Mạch Tử Chi trời sinh dễ tàn, không dễ gì nở hoa. Cho dù có nở hoa, dựa theo ghi chép, cũng cần ở bên trong hỗn độn khí, để cho hai hoa linh dung hợp lại với nhau. Đợi đến khi hoa linh hợp lại thành một, gốc hoa trưởng thành, nó mới có thể phun nạp hỗn độn khí. Hiện giờ chỉ cần chúng ta tìm được gốc hoa này, đem đi phá hủy là được rồi." Huyền Thương quân nói: "Hoa này có một không hai trong trời đất, vẫn xin Pháp Tổ vẽ nó ra, phân phát cho Tứ giới." Càn Khôn Pháp Tổ gật gật đầu, Tương Liễu nói: "Vậy thì không thể nào tốt hơn nữa. Nơi đây cũng không tiện ở lâu, đi lên trước rồi hẳn nói tiếp." Hai bên bờ Quy Khư, Thiếu Điển Tiêu Y và Viêm Phương ngay ngắn lặng im chờ đợi. Hai người lúc này đều buồn phiền trong lòng, thực sự là không có lời nào để nói, không đả động đến nhau cũng đã là tốt lắm rồi. Rất nhanh, bên trong Quy Khư, bốn người cùng lúc lên bờ, nhưng mà, không cần hỏi cũng có thể nhìn ra, thứ bọn họ mang về lần này, cũng chả phải tin gì tốt. Quả nhiên, Càn Khôn Pháp Tổ cũng không xa lánh Viêm Phương, nói thẳng: "Đông Khâu Xu không có ở trong, Địa Mạch Tử Chi thì...... không thấy đâu nữa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]