🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Triều Phong nhác thấy giữa hai đầu mày Huyền Thương quân dần nổi mây đen, trong lòng mừng thầm —— nếu hắn nguyện ý gánh tội thay cho Dạ Đàm, vậy Thanh Quỳ có thể hoàn toàn thoát thân. Dù sao thì độc trên người Đỉnh Vân đúng là Thanh Quỳ hạ.
Hắn thản nhiên nói: "Ngươi cũng biết rồi đó, xuất thân của ta không thể so với Nhị ca ta. Cái nồi này ta thực sự cõng không nổi. Mà chuyện này cũng sẽ tuyệt đối không dễ dàng chấm dứt, nếu không ai đứng ra thừa nhận, phụ tôn tất nhiên phải tra rõ ngọn nguồn. Khi đó, ta cũng chỉ có thể khai nàng ta ra, lấy mưu cầu tự bảo vệ mình. Sát hại hoàng tử Ma tộc là tội gì, trong lòng ngươi hiểu rõ mà.Đến lúc đó cho dù ngươi có dốc hết sức bảo vệ, thì lão già Thiếu Điển Tiêu Y kia, chẳng nhẽ sẽ vì một mình nàng mà nhất quyết sinh tử với Ma tộc được sao? Cho nên, ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, hung thủ sát hại Nhị ca ta, không phải ngươi, thì chính là nàng ta."
Hắn nói một chuỗi dài, Huyền Thương quân lại rất nhanh bắt được trọng điểm: "Nàng rắc kịch độc với Đỉnh Vân?"
Ách...... Người này quả nhiên khó chơi. Mình nói nhiều như vậy, chưa thể gây nhiễu gì cho hắn. Triều Phong nhún vai.
Huyền Thương quân nói: "Nàng không dùng độc. Nhưng nghe kể rằng Thanh Quỳ công chúa của Li Quang thị lại tinh thông kì hoàng thuật, độc là do nàng ta hạ đúng không?"
Triều Phong nào còn cách nào khác? Tên này tuy là một quân tử ngay thẳng, nhưng trí lực thật đúng là không thấp. Hắn bật cười ha ha: "Việc nhỏ không đáng kể, cần gì để ý?"
Huyền Thương quân nói: "Ngươi trăm phương ngàn kế, chẳng qua chỉ vì giúp Li Quang Thanh Quỳ rửa sạch hiềm nghi. Ngươi đối với nàng ta, có vẻ để tâm quá nhỉ."
Triều Phong sờ sờ mũi, nói: "Nàng chỉ là hạ một chút độc, nếu ngươi không muốn, ta cũng không miễn cưỡng. Cùng lắm thì nghĩ cách khác thôi."
Tiếng đàn của Huyền Thương quân sắc bén, như đao phong dồn ép về phía hắn: "Li Quang Thanh Quỳ là Thiên phi của Thần tộc ta, ngươi tốt nhất hãy thu hồi ý nghĩ xằng bậy đi."
Triều Phong không để ý đến lời cảnh cáo của hắn, nói: "Nếu ngươi đã muốn nhắc chuyện này thì Li Quang Dạ Đàm chính là trữ phi của Ma tộc ta, ngươi cũng muốn trả nàng ta lại à?" Sát ý trong tiếng đàn của Huyền Thương quân đột ngột tăng lên, Triều Phong lùi liên tục hai bước, thẳng thắn nói: "Mặt ngươi bị thương rồi. Là nữ nhân cào đúng không?"
Huyền Thương quân một ngón tay gảy dây âm bức lui hắn, trở lại đứng ở phía sau Thiếu Điển Tiêu Y, theo bản năng ôm đàn lệch sang một bên, che kín vết cào trên mặt mình. Ma tôn Viêm Phương thấy hắn, ngay cả trong ánh mắt cũng muốn phun ra lửa: "Thiếu Điển Hữu Cầm! Ngươi dám sát hại Đỉnh Vân! Hôm nay bản tôn sẽ chém ngươi dưới kiếm, tế máu cho con ta!"
Thiếu Điển Tiêu Y ngược lại mặt không đổi sắc, thản nhiên hỏi: "Thực sự có chuyện này?" Ánh mắt Huyền Thương quân rủ xuống đất, cả đời này của hắn, làm việc quang minh, chưa bao giờ từng có nửa chữ giả dối. Mà lúc này, hắn gằn từng chữ một, chữ chữ trong suốt rõ ràng: "Đỉnh Vân nhân lúc bản quân bị thương nặng, ở Bách Quỷ hạng mai phục đánh lén, chết chưa hết tội."
Sau câu này, oán hận của cả Ma tộc đối với hắn đạt tới đỉnh điểm. Mà hắn vĩ ngạn như núi, chỉ dùng một lời, gánh vác tất cả.
Thiên giới, Thượng Thư Nang.
Còn chưa tới giờ vào học, nhưng nhóm thiếu niên đã đến đông đủ. Mọi người châu đầu ghé tai, nghị luận chuyện Ma tộc xâm nhập Cùng Tang. Trên học đường vốn đang vô cùng náo nhiệt, nhưng khi Dạ Đàm bước vào trong, mọi người lại đột nhiên im lặng.
Có người nhỏ giọng nói: "Đây là vị công chúa đánh đàn đánh đến rất vang đó sao?"
Ngay tức khắc, cả sảnh đường cười vang. Có người không biết tình tiết sự việc nhỏ giọng hỏi: "Nàng ta chính là Thanh Quỳ công chúa à? Sao hôm nay mới đến, thiếu khóa rất nhiều ngày rồi nhỉ?"
Có người khác cười lạnh: "Nghe nói là bị bệnh, Thần hậu đích thân phê chuẩn đơn xin nghỉ phép."
"Nghỉ bệnh?" Nhóm thiếu niên thảo luận đến càng hăng say thêm, "Tiên sinh luôn chán ghét đồ đệ lười biếng, Thượng Thư Nang dạy học từ trước đến nay, làm gì có ai từng xin nghỉ bệnh nhiều ngày như vậy đâu?"
Dạ Đàm nghe được mọi người bàn tán, cũng chẳng phản ứng gì —— nàng từ nhỏ đến lớn, có lời nói xấu nào mà chưa từng nghe qua? Hơn nữa, những thiếu niên này, cho dù có khó ưa thế nào thì cũng là tân quý sinh ra trong danh môn, bới móc cũng không có chiêu trò gì mới mẻ, khó nghe được đến đâu cơ chứ.
Nàng đi vào học đường, Tử Vu vội kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, nhỏ giọng nói: "Chuyện ngày hôm qua...... muội đã nghe nói rồi. Tỷ đừng tức giận với huynh trưởng muội, huynh ấy vừa mới tỉnh lại, nhất định còn mơ hồ."
Dạ Đàm ừ một tiếng, cũng không để ý, chỉ nhìn quét qua học đường. Không bao lâu, nàng liền liếc mắt nhìn thấy Bích Khung. Bích Khung cũng đang lườm Dạ Đàm, một bộ dáng nghiến răng nghiến lợi.
Bên cạnh nàng, Bộ Thanh Từ đang cùng mấy thiếu niên châu đầu ghé tai, nhỏ giọng nói: "Mọi người đừng nói nữa. Vị Thanh Quỳ công chúa này chính là Thiên phi tương lai, nghe đâu tư chất xuất chúng, Tứ giới vô song. Nghe nói chỉ lên lớp học có vài ngày, phó chấp giáo đã liền cho nàng nhận sách pháp của niên khóa sau. Nhân vật như vậy, há có thể để cho các ngươi nói bậy được?"
Loại lời nói này của nàng ta, ngoài mặt là khen, nhưng lại ngầm khiến cho Dạ Đàm đắc tội với hơn phân nửa đồng môn. Thiếu niên chí khí cao ngạo, sao có thể dễ dàng chịu phục ai?
Quả nhiên, con trai của Trạch thần, Khánh Kị, đứng gần đó khinh thường nói: "Tư chất gì mà dám xưng là Tứ giới vô song?"
Bộ Thanh Từ nói: "Tóm lại là tốt hơn ngươi nhiều đó, chẳng lẽ ngươi còn muốn thử sao?"
Quả nhiên là một tay khơi mào câu chuyện không tồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.