🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dạ Đàm đi về hướng thạch ốc, Đông Khâu Xu tự nhiên cũng định đuổi theo —— ở nhân gian trì hoãn nhiều ngày, mắt thấy đã tới thời cơ cuối cùng, ông không tận mắt chứng kiến, luôn không quá yên tâm.
Nhưng ông vừa mới đi vài bước, phía sau bỗng có người gọi: "Đông Khâu tiên sinh! Người quả nhiên ở đây!"
Đông Khâu Xu nhíu mày, nghe giọng cũng biết người đến là ai —— đám người Thiếu Điển Tử Vu.
Quả nhiên, cách đó không xa, nhóm người Đế Lam Tuyệt, Tử Vu và Thanh Hành quân vừa lúc vào thôn. Man Man đứng ở trên vai Đế Lam Tuyệt, vỗ vỗ cánh. Ánh mắt Đông Khâu Xu từ tối thành sáng, khôi phục sự thanh bạch vô cầu của một thế hệ đại hiền: "Ma tộc không đến ngăn cản các ngươi chứ?"
Ông vừa nhắc đến chuyện này, Tử Vu liền phấn khích mà khoa tay múa chân: "Tiên sinh người còn chưa biết sao, Ma tộc đã xảy ra một chuyện lớn, sợ tới mức triệu hồi toàn bộ đội ngũ về Thần Hôn đạo rồi."
"Chuyện lớn?" Đông Khâu Xu nhíu mày. Thanh Hành quân bên cạnh trong lòng vẫn đang ôm chậu hoa của Hồ Tuy, Hồ Tuy mấy ngày nay được thanh khí của hắn tẩm bổ, bộ dạng bóng loáng mượt mà, to khỏe tươi tốt. Thanh Hành quân chỉnh chỉnh mấy lá rau thơm bị gió thổi loạn, nói: "Nghe nói đêm qua, Nhị hoàng tử Ma tộc Đỉnh Vân bị giết chết ở Bách Quỷ hạng."
Đông Khâu Xu trong lòng khẽ ngạc nhiên, hỏi: "Đỉnh Vân? Hung thủ là ai?"
Đế Lam Tuyệt nói: "Ma tộc nói năng thận trọng, trước mắt vẫn chưa biết hung thủ là ai."
Đông Khâu Xu à một tiếng, đối với sống chết của Đỉnh Vân, ông hiển nhiên không quá quan tâm. Tử Vu thực ra cũng không quan tâm chuyện này —— nàng lại không quen biết Đỉnh Vân, quản sống chết của hắn làm gì chứ? Nàng nói: "Đông Khâu tiên sinh, Thanh Quỳ tỷ tỷ bọn họ ở trong thôn sao? Thừa dịp Ma tộc hiện tại không rảnh quấy rối, chúng ta mau chóng thuyết phục ba khối thiên thạch của huynh trưởng đi."
Đông Khâu Xu khẽ gật đầu, Dạ Đàm bên kia, ông kỳ thực không quá lo lắng. Ông hiểu rõ mức độ nặng nhẹ trong hành động của mình —— bản thân mình quan sát tu vi của Tứ giới, chẳng lẽ còn không thể làm cho một nha đầu cúi đầu áp tai, nghe theo lệnh của mình hay sao?Một chút tự tin đó, ông vẫn có.
Ông nói: "Nàng đã đi rồi, lần này, chắc chắn ngoan ngoãn nghe lời."
Ông nhấn nhá bốn chữ "ngoan ngoãn nghe lời" rất mạnh. Nhưng mà...... cả đời này của Dạ Đàm, càng bị áp chế sẽ càng không thể nào nghe lời.
Hoàng cung Li Quang thị, Ẩm Nguyệt hồ.
Cạnh con đê bên hồ có một cái động, là trước đây xây lên để phòng lụt. Hiện tại là mùa khô, cửa động này tự nhiên sẽ lộ ra ngoài. Dạ Đàm lót chút rơm rạ vào trong động, cuộn tròn người nằm xuống, hết sức hài lòng: "Quả nhiên là một khu đất trù phú phong thủy, bản công chúa sẽ ở ngay tại nơi này chờ chết." Hai tay nàng gối đầu, từ cửa động nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy mặt hồ phẳng lặng trong như gương, gió thổi khẽ gợn sóng, ánh mặt trời như tấm khăn che mặt của tân nương, tốt đẹp mà hư ảo.
Dạ Đàm thoải mái mà thở dài, nâng tay áo lau lau máu trên khóe miệng: "Lão cẩu Đông Khâu Xu, muốn khống chế ta, cứ việc làm xuân thu đại mộng (*) của ông đi nhé! Thiếu Điển Lạt Mục, Văn Nhân Hữu Cầm, Mai Hữu Cầm, ba tên ngốc các ngươi, bản công chúa đối với các ngươi, thực sự là nhân nghĩa biết bao nhiêu. Ta cũng sắp bị sự cao thượng vĩ đại của chính mình làm cho cảm động rồi. Tỷ tỷ...... ai, dù sao tỷ cũng ngốc, tỷ cứ nghe theo Triều Phong đi thôi. Tuy rằng hắn là một tiểu nhân, nhưng tiểu nhân cũng mạnh hơn kẻ ngốc nghếch mà. Huyền Thương quân...... ngươi là một ngôi sao chổi. Ôi, bản công chúa sau khi chết, cũng ngàn vạn lần không muốn gặp lại ngươi......"
(*) xuân thu đại mộng: là một câu thành ngữ Trung Quốc. Ý nói về những suy nghĩ không thực tế. Câu thành ngữ bắt nguồn từ thời Xuân thu – Chiến quốc, nước Tần xác định mục tiêu muốn tiêu diệt sáu nước thống nhất thiên hạ, là một giấc mộng xưng vương không thực tế, hão huyền.
Nàng một mình nói xong lời trăn trối, tự cảm thấy không còn bỏ sót thứ gì, bi tráng mà nhắm mắt lại, chờ chết.
Không biết đã đợi bao lâu, nàng mở choàng mắt, có chút không kiên nhẫn mà thở dài: "Sao ta còn chưa chết?" Nàng bò lên, nhìn trái ngó phải, lầm bầm lẩm bẩm, "Đông Khâu Xu nói, ta sẽ không nhìn tới mặt trời ngày mai, vậy hẳn là ta còn có thể sống thêm mấy canh giờ nữa. Hừm, vậy mấy canh giờ này ta nên làm chút gì đó chứ nhỉ? A, ta có thể lập một cái bia cho chính mình! Đúng, một người khẳng khái chính nghĩa giống như bản công chúa, làm sao có thể không có bia được?!"
Nàng đi tới bờ hồ, tìm một tảng đá trông có vẻ thuận mắt một chút, đẩy mạnh vào trong động.
Có bia, đương nhiên phải có bia văn. Nàng vắt hết óc mà suy nghĩ nửa ngày, dùng Mỹ Nhân Thứ bắt đầu khắc chữ.
"Tiểu công chúa Li Quang thị Dạ Đàm, mỹ mạo hiền đức, đoan trang chín chắn, có khả năng dời núi lấp biển, tài năng vượt bậc hơn người......" Nàng soát ruột róc bụng, lôi hết những điểm kiến thức mình có ra, núi gào biển thét thổi phồng lên một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.