Lúc Mai Hữu Cầm quay lại, quả nhiên có mang về một hộp thuốc mỡ. Thuốc mỡ này bị Dạ Đàm hét giá lên thực sự rất đắc, chỉ một hộp nhỏ như vậy, cũng đã có giá hai lá vàng.
Hắn đưa thuốc cho Dạ Đàm, Dạ Đàm không nhận —— nàng nằm trên đống lá vàng bạc, không biết đang ngủ hay đau tới bất tỉnh.
Mai Hữu Cầm dùng ngón tay chấm thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên mặt nàng. Dạ Đàm khóc nức nở cúi đầu xuống: "Còn có trên đầu nữa." Mai Hữu Cầm đành phải bôi một chút lên đỉnh đầu nàng.
Miệng vết thương không còn đau ngứa như trước nữa, Dạ Đàm nói: "Chờ lát nữa ta tỉnh lại, ta sẽ dẫn ngươi đi làm một chuyện thú vị."
Nói xong, cũng không quan tâm phản ứng của Mai Hữu Cầm, nàng nhắm mắt lại, rất nhanh lại thiếp đi, trong cơn mơ còn lẩm bẩm tự nói. Mai Hữu Cầm nghiêng tai lắng nghe, nàng thầm thì nói: "Sông Vong Xuyên vào mùa đông, chỉ cần đục ra một cái lỗ thủng, toàn bộ cá bên dưới sẽ xúm lại đó. Giăng một lưới xuống phía dưới, có thể vớt thật nhiều thật nhiều......" Một hồi lâu sau, nàng tiếp tục nhẹ giọng nói: "Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau tới vớt cá được không?"
Mai Hữu Cầm không hiểu gì cả.
—— lần sau ngươi còn định bán cá nữa á?
Chập tối, Dạ Đàm tỉnh ngủ. Tuy rằng nàng bình thường nhìn qua yểu điệu, nhưng thể trạng thực sự khỏe mạnh, chịu thương bệnh gì, cũng khỏe lên rất nhanh.
Nàng vươn vai giống như một chú mèo con, nói: "Đi thôi, chúng ta đến Yêu tộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-lac-ngung-thanh-duong/1810955/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.