Trăng sáng nhô lên cao, ánh trăng màu trắng sữa giống như yêu mị, nhảy múa trên tấm lưng nhẵn bóng của hắn. Trung y màu trắng của hắn xoay một vòng trên đầu ngón tay, rồi bay lên cao, cuối cùng đáp xuống đầu Dạ Đàm. Dạ Đàm chỉ cảm thấy một luồng nhiệt từ trong mũi chảy ra, nàng đưa ta sờ thử, chạm phải hai dòng máu mũi ấm nóng. —— chờ một chút, ta không phải có ý này mà!! Thiểu Điển Lạt Mục hiển nhiên tỏ vẻ không hiểu. Hắn trần truồng đứng ở trong nước, lại tiếp tục uống một ngụm rượu, nói: "Nguyện vọng thứ hai của ngươi, nói đi." Dạ Đàm còn dám nói gì được nữa?! Tảng đá đúng là thành thật quá, không được nghĩ linh tinh a!! Nàng đưa lưng về phía Thiếu Điển Lạt Mục, lúc này thứ đó thực sự cay mắt! Nàng nói: "Ngươi tưởng ngươi đẹp lắm sao! Cái này thì tính là nguyện vọng gì chứ, ngươi cho rằng ngươi là tuyệt thế mỹ nhân đấy hả? Cởi y phục là có thể đền cho ta một phần ba vò rượu á? Ngươi mau mặc y phục vào đi, mắt ta sắp mù rồi!" Thiếu Điển Lạt Mục đến lúc này vẫn rất nhạy bén, hắn hỏi: "Vừa rồi ngươi còn nhìn không chớp mắt cơ mà, bộ dáng chẳng giống người sắp mù gì hết. Mặc quần áo vào là nguyện vọng thứ hai của ngươi đúng chứ?" "Xí!" Dạ Đàm nói, "Ngươi cởi rồi mặc y phục xong thì liền đền cho ta vò rượu này được sao?" Thiếu Điển Lạt Mục nói: "Ờ." Hắn cứ như vậy ngồi ở trong hồ uống rượu, Dạ Đàm nhìn lướt qua, rồi vội vàng dùng hai tay che mắt —— tạp niệm ơi tạp niệm! Không thể ngờ được Thiếu Điển Hữu Cầm dù chết đến chỉ còn một khối thiên thạch nhỏ, thân hình cũng như vậy...... A, a, máu mũi của ta! Nàng vội bịt mũi lại, dùng lý lẽ thuyết phục, nói: "Thiếu Điển Lạt Mục, nơi này bất cứ khi nào cũng có thể có người tới, nếu để người khác thấy......" Nhưng Thiếu Điển Lạt Mục không chút nào để ý, hắn vừa uống rượu vừa nói: "Sắt đá vốn không có y phục, trời sinh trong sáng vô tư, sao phải sợ người khác nhìn thấy chứ? Còn có, vì sao ngươi lại gọi ta Thiếu Điển Lạt Mục?" Hắn cuối cùng cũng chú ý tới điều này. Dạ Đàm không muốn lại bị lửa thiêu, nàng nói: "Ờ thì...... Thiếu Điển là một cái họ." Thiếu Điển Lạt Mục hỏi: "Hai chữ "Lạt Mục", nghĩa là gì?" "Hả......" Dạ Đàm cào cào mái tóc đang nhỏ nước, xung quanh đều là khí nóng hôi hổi, nàng thuận miệng bịa chuyện, "Lạt Mục có nghĩa là, nóng bỏng mà bắt mắt!" Hàm ý này, Thiếu Điển Lạt Mục lại miễn cưỡng xem như là vừa lòng. Hắn nói: "Hai chữ này, khá hợp ý ta. Sau này, ta sẽ dùng cái tên này." Dạ Đàm ậm ờ nói: "Tự nhiên tự nhiên." Thiếu Điển Lạt Mục nói: "Ngươi nói vò rượu này là tỷ tỷ ngươi chôn ở đây, vậy nơi này, nhất định chính là nhà ngươi rồi." Dạ Đàm ngẩng đầu nhìn xung quanh, cuối cùng nói: "Khi còn bé, cả nhà ta mọi người đều không thích ta, ở trong nhà ta không được sủng ái. Bọn họ đều thích tỷ tỷ của ta, cho nên nơi này cũng không được xem là nhà của ta. Cả hoàng cung, ta thích nhất chỗ này. Sau khi bỏ hoang, ngược lại càng được tự do tự tại hơn, khiến người ta cảm thấy bình yên. Cho nên thực sự mà nói thì, Ẩm Nguyệt hồ này mới là nhà của ta." Thiếu Điển Lạt Mục chăm chú nghe, hồi lâu mới hỏi: "Tỷ tỷ ngươi xuất giá chưa?" "Hả?" Dạ Đàm ngẩn người, "Vẫn chưa, nhưng đã định nhân gia (*) rồi, sắp xuất giá. Ngươi hỏi chuyện này làm gì?" (*) nhân gia: gia đình nhà chồng tương lai. Thiếu Điển Lạt Mục nghiêm túc nói: "Ta cũng thích tỷ tỷ ngươi, nàng ủ rượu rất ngon, ta muốn cưới nàng." "Ta nói cả nửa ngày, không ngờ ngươi chỉ nghe được mỗi tỷ tỷ của ta!!" Dạ Đàm đứng dậy, cũng bất chấp cái sự "trong sáng vô tư" của hắn, một cước đạp hắn ngã vào trong nước. Không nên tức giận, không nên tức giận! Tảng đá đều thành thật! Không được nghĩ linh tinh!! Ma tộc, Trọc Tâm đảo, một người khác cũng rỗng ruột. —— Triều Phong vẫn đang nằm trên giường không dậy nổi. Thanh Quỳ lấy nước từ Trọc Tâm hồ tinh luyện ra trọc khí tinh khiết, lau miệng vết thương trên người cho hắn. Thương thế trên người Triều Phong, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, nhưng đó là bởi vì hắn cố ý ở lại trong Quy Khư đến quá nửa đêm. Thần thức của hắn không có tí tổn hại nào. Lúc này hắn yên lặng mở hé mắt,trong tầm mắt lờ mờ, Thanh Quỳ đang dùng vải thuốc sạch sẽ lau hỗn độn khí trên miệng vết thương cho hắn. Trọc khí tinh chất rửa sạch qua miệng vết thương, mang theo loại cảm giác dễ chịu khó tả. Hắn lần đầu tiên để lộ da thịt dưới lớp y phục trước mặt một nữ tử như vậy, mà nữ nhân này, làn da của nàng đẹp như thứ ngọc trong suốt không tỳ vết. Một đôi lông mi rất dài, cong vút lên phía trên, tựa như cánh bướm khẽ run. Đôi môi kia cũng tươi mới mà căng tràn, giống như nhè nhẹ mút vào một cái, liền có thể chảy ra nhựa ngọt. Triều Phong nhìn say mê, sắc mặt Thanh Quỳ lại ửng hồng. Toàn thân Triều Phong đều là miệng vết thương do hỗn độn khí ăn mòn mà ra, nhìn gần vô cùng dọa người. Nàng cẩn thận giúp hắn lau sạch, ngay cả những chỗ khó nói, cũng không dám bỏ sót. Vì thế nên Triều Phong bắt đầu đứng núi này trông núi nọ, suy nghĩ bậy bạ. Hắn nghĩ tới những chuyện không đứng đắn, thân thể đương nhiên càng thêm thành thật, nhất thời cảm thấy xấu hổ. Nhưng mà còn chưa kịp che giấu, Thanh Quỳ đã trực tiếp lấy một cây châm bạc, đâm vào chỗ hiểm của hắn một nhát. Tam điện hạ nhất thời giống như quả bóng cao su bị xì hơi. "Nàng!" Hắn cựa mình ngồi dậy, máu từ miệng vết thương chảy ra hắn cũng không thèm quan tâm, "Này!"Thanh Quỳ không nghĩ hắn vẫn còn tỉnh táo, vội nói: "Chỉ là tạm thời khống chế thôi, điện hạ mau nằm xuống đi." Đây...... Đây là loại nữ nhân gì hả!! Triều Phong nghiến răng, lúc này giống như lão hòa thượng nhập định, tâm vô tạp niệm. Hắn nhắm mắt lại, ý nghĩ xấu tiêu tan, mệt mỏi rốt cuộc lan ra, dù sao cũng đã trôi nổi trong Quy Khư một ngày một đêm. Hắn ngẩn ngơ đi vào giấc mộng, lờ mờ tựa như vẫn còn ở bên trong Quy Khư. Đột nhiên, có lưỡi dao đâm vào thịt! Triều Phong chợt bừng tỉnh, theo bản năng bắt lấy tay người cầm dao. Đúng là Thanh Quỳ, nàng cầm trong tay một con dao bạc nhỏ, lưỡi dao cắt vào đầu vai hắn. Triều Phong nhíu mày: "Làm gì vậy?" Năm ngón tay hắn như kiềm, Thanh Quỳ không khỏi kêu đau một tiếng: "Tam điện hạ! Ta đã giúp điện hạ rửa sạch miệng vết thương rồi, kế tiếp phải loại bỏ một ít thịt thối. Vẫn xin điện hạ chịu đựng một chút." Triều Phong buông tay nàng ra, da thịt nàng mềm mại, chỉ mới nắm chặt như thế, cả cổ tay liền hiện ra một vòng vết bầm tím. Thanh Quỳ cũng bất chấp, miễn cưỡng xuống dao. Lưỡi dao trong tay nàng mới động một tí, toàn thân Triều Phong liền run rẩy theo. Thanh Quỳ nói: "Ta biết là rất đau, nhưng điện hạ phải nhịn xuống." Triều Phong cố chịu một hồi, rốt cuộc chìa tay cầm lấy con dao bạc trong tay nàng: "Ta tự mình làm." "Hả?" Thanh Quỳ nói, "Nhưng mà......" Triều Phong không hề nhiều lời, dùng dao bạc nhanh chóng gọt bỏ thịt thối trên người chính mình, Thanh Quỳ sửng sốt —— vừa rồi hắn run rẩy, cũng không giống như là vì đau đớn. Máu trên người Triều Phong chảy ra, hắn xuống tay không được cẩn thận tỉ mỉ như Thanh Quỳ, nhưng lại nhanh như gió thổi. Thấy Thanh Quỳ chăm chú nhìn mình, hắn nói: "Lúc nhỏ từng chịu phạt, nên hiện tại không muốn nhìn thấy người khác động dao với ta. Sẽ nhìn không được mà phản kháng lại, phản ứng tự nhiên." Thanh Quỳ ừ một tiếng, thấy hắn xuống tay quyết tuyệt, không chút lưu tình, không khỏi hỏi: "Điện hạ không đau sao? Triều Phong không hề ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên nói: "Ma tộc không có y giả, ta thích đánh nhau với người khác. Mà đại ca dũng mãnh, nhị ca lại có người bảo vệ, ta thường xuyên bị thương. Đến khi lớn lên một chút, các trưởng lão nghị kỵ xa lánh, phần lớn chuyện nguy hiểm đều do ta đi làm. Bị thương đổ máu là chuyện thường như cơm bữa, quen rồi." Những lời này, hắn nói ra rất bình thản, nhưng Thanh Quỳ lại nghe đến lòng tràn đầy đau đớn cùng thương tiếc. Đứa trẻ nhỏ bé nọ, lúc tuổi nhỏ yếu ớt nhất, chắc hẳn cũng từng uất ức mà khóc lóc, cũng từng tin tưởng vào người khác, không chút do dự. Cho đến cuối cùng, phát hiện nước mắt không có tác dụng gì, vì thế luyện thành thói quen, không còn ôm hy vọng với bất kì người nào nữa. Dù nàng chưa từng trải qua, nhưng nàng đã tận mắt chứng kiến —— Dạ Đàm chính là lớn lên như vậy. Khi còn bé muội ấy cũng thường xuyên khóc nháo, sau đó muội ấy càng thích cười hơn, mỉm cười không nói gì, vì thế không ai biết muội muội muội ấy nghĩ gì cả. Thanh Quỳ không nói lời nào, Triều Phong rất nhanh róc gần hết miệng vết thương trên người, liền ngay cả trên lưng, hắn cũng dùng khí làm dao, chỗ cần gọt đều đã gọt. Lúc này hắn đã trở thành một người máu. Thanh Quỳ đang chuẩn bị cầm máu cho hắn, hắn nói: "Đi mời đám người phụ tôn ta vào đây." "Hả?" Thanh Quỳ nói, "Nhưng thương thế của ngươi hiện tại không nên gặp người khác." Thật đúng là một cô nương ngây thơ trong sáng. Triều Phong mỉm cười, giọng nói cũng bất giác trở nên mềm dịu: "Không sao hết, đi đi." —— ta đương nhiên phải trong lúc đau đớn nhất, thảm hại nhất gặp bọn họ, bằng không làm sao khiến cho bọn nhìn ra sự "trung thành" của ta đối với Ma tộc được? Người sống ở trong bóng tối, luôn có những cách sinh tồn của riêng mình. Loại người gốm sứ trong sạch không tỳ vết giống như nàng, không cần nhìn thấy, cũng không cần hỏi nhiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]