Thiên Ba Viện.
Hai cục đá, một lớn một nhỏ, tâm trạng vô cùng chán nản. Man Man đang kêu rên: "Huyền Thương Quân có phải bị bệnh hay không? Người chỉ mới là Thiên phi tương lai, Thiên quy này muốn học thuộc cũng là Người học a! Một con chim tốt như ta, tại sao cũng lại bị nhốt ở chỗ này a! Ô ô ô, đáng thương, nhỏ yếu, bất lực!"
Dạ Đàm liếc mắt: "Ngươi thật đúng là nghĩa khí a."
Man Man nói: "Đó là đương nhiên. Man Man ta luôn luôn là nghĩa bạc vân thiên (1) nha! Ai, ta bắt đầu nhớ Lam Tuyệt Thiếu Quân nhà ta rồi. Nếu hắn ở đây, Người và ta sao có thể khổ sở như vậy được..."
Mặt trời lặn ở phía Tây, Dạ Đàm rốt cuộc cũng đồng ý với nó một lần: "Đúng vậy. Ta cũng có chút nhớ lão hổ thúi kia rồi."
Man Man lập tức tinh thần tỉnh táo: "Đúng không đúng không? Thiếu Quân nhà ta phong lưu hào phóng, ôn nhu dịu dàng, Đàm Đàm a, không phải Man Man ta khoác lác, đời này trừ hắn ra, đoán chừng cũng không có kẻ mù nào sẽ đối tốt với Người như vậy đâu."
Dạ Đàm chuyển động con ngươi: "Ngươi, con chim thúi này, lẩu mà chúng ta ăn buổi trưa không phải là Quỳ Ngưu, mà là lương tâm của ngươi đó? Bổn công chúa đây là thịnh thế mỹ nhan (2),trí khôn vô song, là người đều sẽ quỳ dưới gấu quần của ta được không?"
Man Man đang định chế giễu lại, đột nhiên viên đá, một tách làm hai, rớt xuống đất, biến thành một viên băng châu nho nhỏ. Nó cùng Dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-lac-ngung-thanh-duong/1810846/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.