Một người một chim ngồi ở trước gương, trong gương Tố Nguyên, Thiên quy cấm lệnh lần lượt hiện lên. Dạ Đàm cắn răng nghiến lợi: "Lão biến thái! Tưởng rằng chỉ cần dùng một sợi dây thừng là có thể cột chặt bà cô của nhà ngươi? Hừ!"
Hai tay của nàng lần sờ từng chút trên vòng cổ làm từ dây thừng Nhật Vãn Hồng. Man Man mặt đầy nghi hoặc: "Người đang làm gì vậy?"
Dạ Đàm nói: "Pháp bảo đều như nhau, người tạo ra nó tự có cách hóa giải pháp thuật, cũng sẽ giữ lại một kẽ hở. Chỉ cần tìm được kẽ hở này, muốn phá giải cũng không phải khó khăn."
Dứt lời, nàng nhẹ giọng nói: "Có rồi." Ngón trỏ của nàng nhẹ nhàng chạm vào một cái chuông, ở trên cái chuông trong nháy mắt thoáng hiện lên một đường ấn chỉ.
Cả chiếc vòng cổ bỗng dưng phát ra luồng ánh sáng hồng, kêu ""tách"" một tiếng, Dạ Đàm như bị điện giật, đầu tóc dựng ngược lên.
Man Man: "..."
"Ngoài ý muốn thôi, chẳng qua là ngoài ý muốn." Dạ Đàm tùy tiện bới tóc lên, lập tức sửa lại chỉ quyết. Lại lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư... Man Man lặng lẽ cách xa nàng. Đột nhiên một tiếng vang nhỏ, sợi dây Nhật Vãn Hồng trên cổ nàng cuối cùng cũng rời ra.
Dạ Đàm cầm ở trong tay vẫy vẫy: "Ta đã nói rồi mà, chỉ bằng thứ đồ chơi này mà muốn vây hãm Bổn công chúa?" Nàng nâng Man Man lên, hăm hở: "Đi!"
Ngoài điện, Hàn Mặc vừa thấy nàng nhảy ra, liền muốn ngăn cản, sợi dây Nhật Vãn Hồng trong tay Dạ Đàm hướng về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-lac-ngung-thanh-duong/1810844/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.