Ánh sáng lung linh, nến lay sắc hồng, mặc dù đã vào canh ba nhưng bên trong Loan Phượng lâu đèn lửa vẫn còn rực rỡ.Phượng các.Hoa Ngọc Phượng lặng yên đứng trước cửa sổ, nhìn ra sắc trời mịt mờ bên ngoài, dường như có chút gì đó suy tư.Hàm Tuyết và Hàm Sương trong lòng thở dài, tiểu thư giữ dáng vẻ như vậy đã một canh giờ rồi.“Không còn sớm nữa, ngủ đi” Hoa Ngọc Phượng chậm rãi xoay người lại, nhẹ nhàng bảo. Hàm Tuyết, Hàm Sương nhìn nhau không nói gì, ngọn đèn chợt lóe lên rồi tắt ngấm, vùi lấp mọi thứ vào màn đêm cô tịch.Loan các.Hoa Ngọc Loan ánh mắt phức tạp nhìn Nhược Hư còn đang mê man trên giường.Cuối cùng Hoa Ngọc Loan cũng mau chóng đưa tay điểm vào vài nơi, giải khai huyệt ngủ của hắn.Nhược Hư mở mắt, trong đầu lại nhớ đến sự tình trước lúc mê man, lòng không khỏi có chút lo lắng, hắn không biết liệu Hoa Ngọc có thể nổi cơn thịnh nộ hay không.“Đã khuya lắm rồi, ngươi cần phải trở về” Thanh âm Hoa Ngọc Loan vô cùng dịu dàng, đôi mắt đẹp trong suốt như làn thu thủy, ẩn tình say đắm.“Sư tỷ, ta… “ Nhược Hư trong thoáng chốc không biết nên nói sao cho phải, người nương theo giường ngồi dậy, cảm nhận lớp lớp hương thơm trên thân thể Hoa Ngọc Loan truyền đến khiến cho kẻ khác phải ngất ngây.“Trở về đi, Thanh Nguyệt muội muội có thể còn đang đợi ngươi đấy.” Hoa Ngọc Loan ôn nhu nói, Nhược Hư tim đập thình thịch, nhìn vào gương mặt Hoa Ngọc Loan, lại không phát hiện ra điều gì khác thường, bất giác âm thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-kiem/106258/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.