Máy điều hòa trong phòng phả hơi nhè nhẹ, cánh đàn ông đều nói năng rất cân nhắc, nhưng toàn là những lời nịnh nọt không chút che giấu. An Nguyện ôm hai cánh tay, không biết cái lạnh từ ập đâu đến khiến cô nổi cả da gà. Cô ngồi cạnh Kinh Phục Châu, không khác gì những lần tham dự các bữa tiệc lúc trước, nhưng lần này, cô lười chẳng thèm đóng kịch.
Cảnh sát cấu kết với tội phạm, thảo nào mà Trình Kỳ cẩn thận đến thế vẫn bị bại lộ thân phận, thảo nào mà cô đã gửi file ghi âm đến mà vẫn bảo là không đủ chứng cứ. An Nguyện quay đầu qua nhìn sở trưởng Hứa, ông ta đang mời rượu người bên cạnh mình. Tim cô như chết lặng, bỗng nhiên nghĩ đến chức danh của họ.
Cảnh sát nhân dân.
Môi khẽ nhếch lên, An Nguyện cười khổ, hay cho danh hiệu cảnh sát nhân dân.
Nhìn một vòng quanh bàn, những gương mặt xa lạ, biết đâu vị nào trong đó lại là quan phụ mẫu của nhân dân. Tất cả thế giới quan, giá trị quan của cô đều chịu ảnh hưởng từ Trình Kỳ. Anh nói cái gì đúng, cô liền tin tưởng. Anh là cảnh sát nhân dân, cô liền cảm thấy toàn bộ cảnh sát đều là những người anh hùng vô danh.
Hít sâu một hơi, An Nguyện cúi đầu.
“Chuyện lần trước thật là mạo phạm quá, phải thỉnh tội với anh Châu.” Hứa Cửu Xương đứng lên, nói về chuyện ở sân bay lần trước. Thật là khó cho ông ta, tuổi tác như thế mà còn phải cung kính gọi Kinh Phục Châu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-khong-dao-dong/3264319/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.