Lăng Xuyên lại vào mùa mưa bão liên tục, An Nguyện bó gối ngồi trong phòng, thất thần nhìn sấm vang chớp giật ngoài cửa sổ. Cả ngày nay không có ai lên đây, cửa chính khóa chặt, cửa sổ mở từ sáng đến giờ vẫn vậy, nước mưa từ ngoài đánh vào làm ướt một mảng thảm. Trong phòng không bật đèn, cô cứ thất thần như thế, ánh mắt đơ dại.
Có tiếng bước chân đi lên, có điều nhanh vội hơn thường ngày, An Nguyện nghiêng đầu qua, từ âm thanh này dường như có thể cảm nhận được sự nôn nóng không kịp chờ đợi. Vẫn sáu mươi bảy bước, khóa phòng được mở ra, Kinh Phục Châu đẩy cửa bước vào, tia chớp lóe lên chiếu vào gương mặt hơi tăm tối của anh, hệt như một con ác quỷ đến đòi mạng trong đêm mưa bão.
Lúc này rồi mà An Nguyện còn hốt hoảng nghĩ đến loại người như Kinh Phục Châu, nếu thật sự chết đi, biến thành quỷ há chẳng phải càng thêm lợi hại. Lòng cô bỗng cảm thấy bi ai, cả hai giới âm dương, người như anh ta đều khiến người khác phải dè chừng, dường như không ai có thể đối chọi lại.
Cửa được đóng lại, anh đi về phía chiếc giường. Nhờ ánh trăng mờ ảo, An Nguyện nhìn thấy có thứ gì đó ánh lên trong mắt anh. Ánh mắt ấy quen thuộc biết bao, cô nhếch môi cười nhạt. Đàn ông ấy à, nói tới nói lui, chẳng phải vẫn thành thật với suy nghĩ xấu xa ấy sao.
Trong bóng đêm có tiếng cởi quần áo sột soạt, hơi thở nam tính ngày càng nồng đậm. An Nguyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-khong-dao-dong/3264318/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.