An Nguyện chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày cô và Lan Hiểu ngồi đối diện với nhau trong tình thế đối đầu căng thẳng.
Cơn mưa đêm qua đến lúc nào nhỉ? An Nguyện không biết, nhưng Lan Hiểu biết. Bởi vì cô đã ngồi trong phòng mình rất lâu, nhìn ánh bình minh ngày mới xuất hiện, xua tan bóng đêm. Từ phòng của Lan Hiểu nhìn ra, những tia sáng lờ mờ ấy không rõ ràng lắm. Cô chợt nhớ ra phòng của mình không hướng về phía đông.
Trên bàn là chén cháo trắng vừa nấu xong, hơi nóng bốc lên khiến đầu óc An Nguyện thấy nặng trĩu. Bụng của cô trống rỗng khó chịu giống như có một ngọn lửa đang đốt trong đó nhưng trước mặt lại không có nước. Cô nhìn chén cháo trắng, im lặng cầm muỗng lên.
“Tối qua ngủ có ngon không?” Lan Hiểu ngồi đối diện An Nguyện, lúc nói câu này có vẻ rất thờ ơ. An Nguyện dừng tay lại. Đêm qua cô ngủ rất ngon, bởi vì suốt mấy ngày trước đó đều mất ngủ, men rượu khiến cô được thả lỏng tinh thần, không mơ thấy mộng mị gì. Dường như đã đoán được là cô sẽ không trả lời, Lan Hiểu cười khẽ một tiếng, ngồi thẳng lại nhìn cô.
Hơi cháo nóng lượn lờ, An Nguyện để cái muỗng xuống, đáp lại ánh mắt của Lan Hiểu.
“Sao lại không ăn? Tay nghề của đầu bếp trong Cổ Lâu rất tốt, sau này nếu cậu đến thì chúng ta có thể ăn cơm chung. Cậu thích ăn gì để mình nói trước với đầu bếp một tiếng, anh ấy tốt tính lắm.” Lan Hiểu nói, nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-khong-dao-dong/3264303/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.