Kinh Phục Châu ngồi xuống bên mép giường, cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ say. Cánh tay cô gối dưới đầu, mái tóc xõa tung che hết nửa khuôn mặt. Cho dù là lúc ngủ, mày cô vẫn hơi cau lại. Anh đưa tay xoa xoa giữa đôi mày cô, cô không thoải mái nên ừm một tiếng, cọ mặt vài cái vào ngón tay anh.
Mũi anh phát ra tiếng cười khì khe khẽ.
Cái túi vải của cô bị rơi trên sàn nhà, Kinh Phục Châu khom người nhặt nó lên định để trên bàn nhưng lúc cúi đầu lại thấy sách rơi trên đất. Là một quyển sách nhập môn nhạc lý, lật xem nhiều nên đã khá cũ, có lẽ là bình thường cô hay nhét nó trong túi mang đi khắp nơi.
Cầm quyển sách, Kinh Phục Châu bỗng thấy tò mò chữ của An Nguyện sẽ thế nào. Người ta nói nét chữ nết người, anh muốn xem xem loại người cứng đầu cứng cổ như cô sẽ viết chữ thế nào. Mở sách ra, trang bìa lót hoàn toàn sạch sẽ, ngay cả tên cũng không có. Anh lại lật xem tiếp, trong phòng vang lên tiếng giấy sột soạt.
Bỗng nhiên, anh dừng tay lại, vì nhìn thấy một hàng chữ nhỏ trên một trang giấy.
Đó là dòng chữ mà An Nguyện đã viết ở thư viện vào cái hôm bị Hứa Tuấn hỏi cô có bí mật gì. Lúc đó cô chỉ muốn Hứa Tuấn thấy ngại mà rút lui, bởi vì cô đã mất đi khả năng yêu bất cứ ai, từ sau khi Trình Kỳ ra đi, cuộc đời cô chỉ còn lại thù hận.
Hàng chữ ấy được viết rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-khong-dao-dong/3264302/chuong-13-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.