Đàm Phi cảm ứng dưới hồ là một cái động không đáy, lại chẳng có ba động của sinh vật, dây câu không buộc lưỡi, cũng chẳng có mồi câu. Lão già này đang làm trò quỷ gì vậy? Gã chưa vội trả lời câu hỏi của lão mà đưa ra nghi vấn:
- Tiền bối câu thứ gì?
- Lão câu vận khí! - Lão giả đang chăm chú vào chiếc phao im lìm trên mặt nước, không quay đầu lại mà trả lời nhàn nhạt.
Đàm Phi đang chấn động, người này khẳng định chẳng phải phàm nhân, chắc chắn lão là một tồn tại trên cấp bốn rồi. Nếu như đã cố ý để cho gã thấy bộ dáng phàm nhân, hẳn là chẳng muốn bàn chuyện tu tiên với một tên Linh Sư nhãi ranh như gã. Đàm tỏ ra thức thời, làm như mình đang nói chuyện với bậc trưởng bối phàm nhân vậy:
- Tại hạ tên Huyền Tử! Mạo muội cầu tôn tính đại danh của tiền bối?
- Huyền Tử? Chỉ là cái tên giả, hắc… cứ gọi lão là Mai Yển! - Lão giả chỉ cười khẩy khi nghe đến cái tên Huyền Tử.
- Tại hạ vô tình lạc đến đảo này, trong người lại mang chút thương tích, cần một đoạn thời gian hồi phục. Vậy mong tiền bối người niệm tình cấp cho một nơi tạm trú! - Đàm tỏ rõ sự cầu thị.
Lão giả vẫn chăm chú cầm cần câu ‘Vận Khí’:
- Đây là hoang đảo, chẳng phải của riêng ai… người cứ chọn đại một chỗ đi!
Đàm tự biết phải làm gì, gã lặng lẽ rời đi, chọn một góc chân núi nhiều cây cối cách chỗ Mai Yển hai mươi dặm rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-hoa-huyen-tan-bat-tu-coc/442468/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.