Từ trong tràng hạt đen mười tám khỏa, một chiếc đèn lồng sáu cạnh có tạo dáng cổ xưa bay ra, nó tán phát thứ ánh sáng nhàn nhạt đầy tà dị, có thể hình dung là màu tím, cũng có thể là màu hồng. Giọng nói Xương Cuồng vang lên trong não bộ Đàm Phi: “ Đây là Văn Điển Cổ Đăng, vật này không biết có từ bao giờ, cũng chẳng thể đoán định được phẩm cấp, coi như Pháp Bảo cũng được, mà gọi là Linh Bảo cũng chẳng sai… như vậy đã đủ thành ý chưa?” “ Được rồi! mời tiến bối thanh lý đống thịt này đi cho!” Từ tràng hạt đen phun ra làn hắc khí đậm đặc, ngưng thực thành Ngọc Truyện Xương Cuồng trong hình dạng khô lâu đầu sừng rất dữ tợn. Lão đi vòng quanh thân thể Lư Nghĩa, sờ sờ mó mó tấm thân cường tráng của tên Lân tộc này rất là yêu thích. - Hộ pháp cho bản tọa! - Ngọc Truyện thều thào trong niềm hân hoan đến tột độ. Đàm Phi sức cùng lực kiệt, cố gắng trụ lại đến lúc này đã là cực hạn rồi, lại là tác dụng phụ của Bàn Long đan bắt đầu phát tác, làm gì còn tâm trí để hộ pháp kia chứ. Dẫu vậy, gã vẫn gắng gượng thả ra Khốc Ly đang trọng thương, để ma vật huyền phù quanh chỗ Lão Ma, bản thân vã một vốc đan dược vào miệng mà nhai nuốt. Tiện thể ngồi ngay tại chỗ đả tọa hành công chữa trị thương thế, hồi phục pháp lực. Ngọc Truyện phóng tay cách không điểm chỉ lên tấm thân lực lưỡng của Lư Nghĩa, dựng hắn ngồi dậy đối diện với lão. Hai bàn tay xương xẩu áp chặt vào huyệt Thái Dương tên Lân tộc, đôi mắt đỏ ngầu dí sát mặt gã này, nhãn đối nhãn, rồi lẩm nhẩm những tràng trú ngữ cổ xưa khó hiểu. Tội cho Lư Nghĩa, một thân kiêu hùng khắp đám đồng bối Ngũ Đại Thần Tộc, giờ đây hôn mê sâu, thần niệm chẳng có chút phản kháng nào, để mặc cho người ta muốn làm gì thì làm, thậm chí là chiếm đoạt luôn cỗ thân thể mà phụ mẫu ban tặng cho. Tiếng chú ngữ mỗi lúc một gấp gáp, khiến Đàm Phi hồi tưởng lại khoảnh khắc bị Tư Mã Tuyên đoạt xá, nó như thể chỉ mới diễn ra ngày hôm qua. Tu tiên con đường thật đầy cạm bẫy và mưu chước, không có hoa hồng, cũng chẳng có tri kỷ. Người con gái được coi là tri kỷ của gã đã ngã xuống, tất cả chỉ là một sự cô đơn tịch mịch. Tiếng rú đau đớn vang lên kéo Đàm về thực tại, một đoàn hôi khí từ trong hộp sọ trắng ởn của Ngọc Truyện nhao nhao chảy vào thất khiếu Lư Nghĩa, thân thể hắn rung lắc co giật giống như gà bị chọc tiết, miệng không ngớt rú lên những tiếng đau đớn thống khổ. Cả thân hình tên Lân tộc và cỗ khô cốt đầu sừng cùng đổ ụp xuống, khô cốt tan rã nhanh chóng, hóa thành những hạt bụi li ti phiêu tán cùng gió biển. Cơ thể Lư Nghĩa vẫn co giật liên hồi, sau hơn mười nhịp thở mới đình chỉ. Pháp lực trong thể nội Đàm đã hồi được ba thành, nhưng đan điền dội lên những cơn đau thấu tâm phế, cảnh giới có thể chưa bị đánh tụt, nhưng lục phủ ngũ tạng tựa như vỡ nát, còn may là gã có huyết mạch Hỏa Kỳ Lân, tự chữa trị đi thương thế. Lư Nghĩa lồm cồm bò dậy, nhăn mặt ôm đầu tỏ ra vô cùng mệt mỏi, rồi cúi xuống ngó nghiêng tự sờ mó khắp thân thể, thậm chí còn nắn bóp cả phần hạ thân kiểm tra ‘Ngọc Hành’ (1) rồi cười cười rất chi là đểu cáng. Đàm Phi đình chỉ đả tọa, hướng Lư Nghĩa hỏi han: - Giờ tại hạ phải gọi ngài là Ngọc tiền bối hay Lư đạo hữu đây? Lão Ma trầm mặt làm bộ: - Từ giờ cấm ngươi thốt ra hai chữ Ngọc Truyện, gọi ta là Lư bằng hữu được rồi! - Với thân xác này, có lẽ cái địa phương Thâm Uyên Hắc Hải đã trở nên vô nghĩa rồi nhỉ? - Đàm tự tiếu phi tiếu. Ngọc Truyện trong hình hài Lư Nghĩa chợt ngơ ngẩn, rồi khuôn mặt kiều mị của Ngao Tuyết hiện lên mời mọc, đã rất lâu rồi lão chẳng được ‘gần gũi’ nữ nhân, đó dường như là một hình phạt cực kì tàn nhẫn đối với lão vậy. Sau khoảnh khắc xuất thần, ‘Lư Nghĩa’ khoát tay ra bộ bất cần: - Đúng rồi… coi như ta chịu thiệt thòi một chút trước Đam Săn đạo hữu đi, hài…! Đàm Phi cười cười chỉ tay về phía Ngao Bình: - Vậy Lư đạo hữu lo hậu sự cho tên kia nha! Tại hạ còn một số việc không thể phụng bồi. Nếu còn duyên, hẹn gặp tại Thái Bình hải vực. Nói rồi gã đến bên Ngao Bình, lột lấy túi linh thú của hắn, hóa thành vệt kinh hồng phá không bay đi. Lư Nghĩa chẳng cần nhìn theo, hắn tự hiểu hoàn cảnh của gã mặt sẹo kia, việc cả hai đi chung trong lúc này là điều không thể. Bỏ tọt một vốc đan dược vào miệng, Lư Nghĩa đến bên Ngao Bình, lật tay lấy ra Hoàng Long Châu áp lên vết thương đã chuyển đen như mực nơi bả vai. Sau một hồi chữa trị, độc dịch quỷ quái đã bị triệt đi đến chín phần, cơ bản là Ngao Bình thụ thương quá lâu, để độc tố phát tác sâu lắm rồi, giữ được mạng đã là phúc tổ ba đời cho hắn. Xác định chẳng còn gì vướng mắc, ‘Lư Nghĩa’ xốc tên đồng bạn lên vai, tế ra linh chu hình đầu Kỳ Lân bay đi, trong đầu hắn giờ chỉ là hình ảnh của mỹ nữ Ngao Tuyết, với đôi môi đỏ mọng khiêu khích, cùng cặp mông săn chắc và bộ ngực đầy đặn cao vút mà thôi. … Phi hành trên biển tầm một canh giờ, thể lực bắt đầu có dấu hiệu hư thoát, mệt mỏi, cơ thể quặn đau từng cơn, lực lượng cắn trả đến từ Bàn Long đan cũng thật dai dẳng tựa như dòi bọ vậy. Cảm ứng thấy có đất liền cách xa hơn trăm dặm, gã lập tức thay đổi phương hướng bay về phía đó. Bởi trong tầm nhận biết của gã, chỉ có vài sinh vật cấp hai qua lại, chẳng thể gây nguy hiểm cho gã. Nơi đây là một rạn san hô khá lớn, trung tâm nhô lên vài tòa đảo nhỏ với đầy đủ cây cối đặc trưng của đại dương, bao chung quanh là những bãi cát trắng. Lác đác vài đầu yêu thú Ngạc Ngư nằm đó thảnh thơi, thấy có uy áp mạnh mẽ tiến lại thì vội vàng lao xuống mặt nước, lẩn trốn vào những hang động thiên nhiên dưới rừng san hô. Đàm Phi bay thẳng đến một tòa núi nhỏ, kiếm một hốc đá lớn rồi chui tọt vào đó đả tọa. Khốc Ly cùng Ngọc Hân đều được thả ra cảnh giới. Chưa dừng lại ở đó, Phệ Linh Cổ trùng mẫu và đám đồ tử đồ tôn cũng bị điều động làm nhiệm vụ, chúng đều biến thành những con sâu róm, ẩn vào các tàng cây chung quanh đó, lập tức phóng độc nếu như có bất kỳ kẻ nào xâm nhập. Để tăng thêm phần nghiêm mật, tay áo Đàm phất lên, Vụ Lộ Càn Khôn trận phun mây nhả mù bao phủ lấy phương viên bốn mẫu quanh hốc đá nơi gã an tọa. Khốc Ly, Ngọc Hân, Phệ Linh Cổ, Vu Hồn và Kỳ Tước đồng loạt ẩn nấp trong mê vụ, cảnh giới bảo vệ cho an nguy của chủ nhân. Thương thế quá nặng, lại là triền đấu liên miên chẳng nghỉ ngơi, lực lượng bản nguyên bị Bàn Long đan đốt cháy rồi phản phệ. Giờ đây, cảnh giới đang tụt xuống tiệm cận với tu vi Thượng Linh Sư, 'Quang Điểm' trong đan điền cũng mờ đi đôi chút, chẳng thấy có phản ứng gì trước thảm trạng của gã. Vẫn phải hảo hảo ẩn tàng ở chốn này mà điều trị thương thế, xử lý dứt điểm đi mối nguy cơ tiềm ẩn, mối nguy hại có thể sẽ ảnh hưởng lớn đến con đường tu luyện sau này của gã. Rất may là thần niệm không bị tổn thương nhiều, bằng không, chưa chắc gã đã điều động nổi Phệ Linh Cổ trùng mẫu ngang ngạnh. Trước tiên, gã lục lọi từ trong đống chai lọ một chiếc bình sứ, đổ ra tay hai khỏa linh đan màu vàng nhạt có hai vòng xuyến linh văn. Đây là Tam Chuyển Hoàng Đan thượng phẩm, vô cùng quý giá. Đan này do đánh chết thập tam vương Trình Thiên Ngạo của Cửu Thánh tộc mà có, rất hữu hiệu trong việc điều trị nội thương dạng này. Không cần suy nghĩ nhiều, gã bỏ tọt cả hai khỏa linh đan vào miệng, nuốt xuống cổ họng rồi từ từ luyện hóa, kết hợp cùng huyết mạch Hỏa Kỳ Lân đưa dược lực đi tu bổ khắp các kinh mạch trong thể nội. Nửa tuần trăng. Với một nền tảng căn cơ vững chắc, cùng với huyết mạch Hỏa Kỳ Lân và năm khỏa Tam Chuyển Hoàng Đan, cuối cùng thì thương thế của Đàm Phi cũng lành lặn. Tuy nhiên, di chứng để lại là hai mươi năm tu vi bị mất đi, vẫn may còn chưa tụt xuống cảnh giới Thượng Linh Sư. Dẫu rất đau lòng, nhưng đó là cái giá phải trả để bảo toàn mạng sống. Nếu như không có hung đan Bàn Long kia, khẳng định giờ này gã chẳng còn tồn tại. Tu vi giảm sút, đồng nghĩa với việc chiến lực yếu đi. Thời gian còn rất nhiều, mà gã chẳng có vướng bận điều gì, chi bằng ở lại đây tu luyện hòng lấy lại những gì đã mất. Chặng đường trước mắt còn rất dài và đầy cạm bẫy, không mạnh mẽ lên sẽ chẳng thể bảo vệ được chính bản thân mình. Trước mắt phải xem xét qua đảo này một chút, tìm kiếm nơi thiết hạ động phủ thật an toàn. Đây không phải như Già Thiên đại lục, ngoài kia là Vô Biên Hải nguy cơ trùng trùng. Thu lại pháp trận Vụ Lộ Càn Khôn và đám ‘tùy tướng’ tâm phúc, Đàm bay về phía trung tâm hòn đảo thám thính tình hình, cũng bởi gã đã cảm ứng được sự lạ sâu bên trong rặng núi đằng xa kia. Dãy núi được hình thành từ năm hòn đảo lớn hơn nơi gã trị thương, địa thế uốn theo đường vòng cung khum khum hình bán nguyệt, rải rác là rất nhiều bãi cát trắng muốt ôm lấy chân núi. Những đám dây leo xanh rì mọc lan tràn thành rừng, xâm lấn ra cả sát mặt biển. Điểm đặc biệt khiến Đàm Phi chú ý là một ngôi nhà gỗ đơn sơ nằm trơ trọi giữa rừng dây leo, gần đó còn có một hồ nước nhỏ trong xanh, từ xa nhìn lại chẳng khác một viên lam ngọc huyền bí. Nơi bờ hồ lô nhô những hòn đá cuội lớn, trên một phiến đá giống với hình thù mai rùa lại xuất hiện một lão già phàm nhân ngồi câu cá, bộ dáng hết sức thảnh thơi an nhàn. Đàm bay đến, hạ thân xuống từ xa rồi tản bộ đến bên hồ. Lão giả thấy động tĩnh liền quay lại nhìn gã. Người này tầm thất tuần, dáng người quắc thước dễ nhìn, lại là râu tóc trắng như cước, đôi mắt còn rất linh mẫn có thần. Đàm đặt tay lên ngực trái thể hiện sự tôn kính, mặc dù gã biết lão già phàm nhân kia chỉ trạc tuổi mình, nói ra thứ ngôn ngữ Già Thiên chuẩn: - Tại hạ đi lạc, chẳng biết đây là đâu? Mong lão tiền bối chỉ điểm một hai! Lão già nhìn Đàm đánh giá một hồi, xong lại quay ra tiếp tục chăm chú cần câu, cũng đối đáp lại bằng ngôn ngữ tương tự: - Đảo này không có tên, lão đây cũng vì gặp bão biển mà trôi dạt đến… Người trẻ tuổi đến từ đâu? Định đi đâu? - Hết Chương 184 - (1) Ngọc Hành: Bộ phận sinh dục ngoài của nam giới (Dương vật)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]