Chương trước
Chương sau
Hồ Thanh Hà là người tinh tế, thấy Đàm phân phó công việc như vậy liền lên tiếng:

- Huyền Tử đạo hữu có vẻ như không muốn tham gia náo nhiệt, như vậy liệu có ổn thỏa? Còn thiếp thân sẽ làm nhiệm vụ gì?

Ở đây còn có Kinh Bộ và phu thê Tô Như Nguyệt, chuyện nàng cũng là một trong những tên thượng tầng Thông Thiên Giáo đám này không hề biết. Lời vừa thốt ra đương nhiên rất phù hợp với bối cảnh, giám sát sứ của thượng bang gây áp lực đối với chư hầu, dường như Hồ tiên tử đang làm rất tốt nhiệm vụ của Mẫu Đơn Hội vậy.

Đàm Phi đã có dự định, việc khai trương Thiên Bích Bảo ở địa điểm mới, cùng việc mở bán lô Tạc Thiên Châu đầu tiên rất quan trọng, nhưng đã có Gia Toản tọa trấn, cùng với sự xuất hiện của thành viên cao cấp Mẫu Đơn Hội, gã có mặt ở đó chỉ thêm phần thừa thãi vẽ rắn thêm chân mà thôi, trong khi gã còn rất nhiều việc phải làm.

Đàm giơ tay làm ra vẻ chấn an dư luận, xong trả lời bình thản mang vài phần nhạt nhẽo:

- Hồ tiên tử đang đại diện cho Mẫu Đơn Hội, đương nhiên là thượng khách trong lễ khai trương ngày mai rồi! Tại hạ còn rất nhiều công việc cần giải quyết, rất tiếc không thể phụng bồi đạo hữu được!

Cả Tô Như Nguyệt và Điêu Thiền đều nhếch môi cười nhạt, cố che dấu nụ cười đả kích, trong khi Trần đại vương cùng Tả Ao đều bấm bụng, vở kịch mà đôi trai tài gái sắc kia diễn cũng chân thật quá đi.

Thanh Hà không coi đó là cái gì xấu hổ hay phật ý, nàng ta chỉ bĩu môi cười nhạt ra điều không chấp:

- Hắc, cố tỏ ra thần thần bí bí, đại trưởng lão đây cũng thật lắm chiêu trò…

Bỏ dở câu nói lấp lửng, Thanh Hà quay sang Trần Gia Toản nhỏ nhẹ:

- Thời gian chẳng còn nhiều, chúng ta khởi hành thôi nhỉ?

Không hẹn mà đám người kia đều hướng mắt về phía Đàm Phi chờ chỉ thị, coi như lời nói của Mẫu Đơn Hội chỉ là cơn gió thoảng qua.

Biểu hiện của Đàm như muốn giữ thể diện cho Hồ tiên tử, gã gật đầu với nhóm người được phân công làm nhiệm vụ ở Cù Lao Chàm:

- Chư vị khởi hành sớm đi, việc ngày mai ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của Thiên Bích Đảo ta, vậy nên phải hết sức cẩn trọng trong từng hành động. Có sự góp mặt của Hồ tiên tử đây, ta rất tin tưởng vào thành công của chư vị.

Dừng lời chốc lát, Đàm lại hướng đến Thanh hà với vẻ nghiêm nghị:

- Hồ phó hội trưởng! Thiên Bích ta cần Mẫu Đơn cung ứng thêm một số nguyên liệu chế luyện khí cụ, mong nàng chuyển lời sớm cho Như Quỳnh hội trưởng.

Dứt lời, tay gã khẽ thôi động, một vuông giấy nhỏ huyền phù bay về phía Thanh Hà, trong đó có ghi rõ một số nguyên liệu hệ lôi quý hiếm. Hồ tiên tử đón lấy, đọc lướt qua rồi gật đầu xác nhận:

- Thiếp thân sẽ truyền tin về tổng hội luôn, giá cả như thế nào còn phụ thuộc vào hội trưởng!

- Được… - Đàm giơ ngón cái lên một cách khẳng khái.



Hành Chính Đường chỉ còn lại Tả Ao và Kinh Bộ, Đàm Phi đứng giữa sảnh đăm chiêu, như thể đang nghĩ ngợi điều gì đó, Kinh, Tả đều ngồi trầm ngâm thưởng trà, chẳng có bất kỳ tiếng động nào phát ra, không khí trở nên trầm mặc quỷ quái.

Chợt Đàm phá tan bầu không khí yên lặng:

- Kinh đạo hữu đã từng nói đến sự xuất hiện của ma vật trên đảo, vậy ngọn nguồn cụ thể là như thế nào?

Kinh Bộ thoáng chút động dung, có vẻ bị bất ngờ bởi câu hỏi chẳng mấy liên quan đến đại cuộc, hắn lật tay lấy ra vài viên ma tinh đen óng rồi ném cho Đàm:

- Đảo này và các vùng lân cận cứ cách mười hai năm lại xuất hiện ma vật quấy phá, thường là từ cấp hai tương đương Thượng Linh Sư trở xuống. Chúng đến từ đâu cũng chẳng ai biết, bởi mỗi khi chúng xuất hiện là đám tu sĩ trên đảo liền lập tức tiêu diệt, số ma vật không đến đây quấy nhiễu lại tản đi các nơi, rồi cũng bị người của đảo khác thu thập. Bởi ma vật toàn là cấp thấp, việc diệt sát chúng khá đơn giản, vậy nên cũng chẳng có kẻ nào rỗi hơi mà đi tìm hiểu về chúng, việc chỉ có vậy thôi thưa đại trưởng lão…!

Đàm Phi nghe chỉ gật đầu không nói gì, vân vê một khối ma tinh trên tay xem xét, nó chẳng khác là bao so với những khối ma tinh mà gã thu thập trong Hồng Nguyệt Giới.

Tả Ao như thể đã hiểu được thâm ý của Đàm, hắn vẫn ngồi trầm ngâm nhấm nháp một ngụm linh trà, tựa như câu chuyện kia chẳng có liên quan gì với hắn.

Mặt Sẹo quay trở lại ghế, bắt đầu phân phó công việc cho hai tên thuộc hạ:

- Thổ Chu đảo là mục tiêu tối quan trọng, kể từ ngày mai, Kinh trưởng lão kết hợp cùng Tả tiên sinh lên kế hoạch thiết lập hệ thống pháp trận phòng thủ trên đảo, càng mạnh càng tốt! Nhân lực, vật lực nếu thiếu thì yêu cầu Thiên Bích Đảo bổ xung, thiếu nữa thì trực tiếp đề xuất với bản tọa để tìm hướng giải quyết…

Dừng một nhịp, gã tiếp tục:

- Nhân tiện đây cũng thông báo cho Kinh trưởng lão một tin vui, Tả tiên sinh giờ đã là một tên Thông Thiên giáo đồ, đạo hữu không cần phải kiêng kỵ điều gì hết, hãy toàn tâm toàn ý với công việc xây dựng Thổ Chu một cách tốt nhất.

Kinh Bộ tỏ ra mừng rỡ, ôm quyền hướng Tả Ao bái dài. Hai người bọn họ trao đổi vài câu chúc tụng xã giao cho trọn lễ tiết Thông Thiên Giáo. Kinh Bộ hướng Đàm với vẻ buồn bã:

- Tiếc cho những Hồng Dinh và Bùi Đình Kỷ, không được chứng kiến khoảnh khắc đại nhân quay trở lại, gây dựng lại Phiêu Miểu Thôn ngày một lớn mạnh…

Đàm Phi gật đầu:

- Mỗi người đều có số mệnh riêng, nếu còn duyên ắt sẽ có ngày gặp lại!

Tả Ao không mấy để ý đến hai kẻ ủy mị kia, trong đầu hắn đang xoay chuyển đại kế hoạch thiết lập cấm chế và vùng an toàn cho Thổ Chu đảo mất rồi.

- Tại hạ cần trở lại động phủ an bài vài việc cùng tiện nội, hẹn Kinh trưởng lão ngày mai cùng đi thị sát địa hình trên đảo! - Tả Ao đứng dậy ôm quyền cáo biệt.

Kinh Bộ ôm quyền khách khí:

- Cứ theo sắp xếp của tiên sinh đi!

Bất chợt bầu trời đêm bên ngoài nhá lên một vệt ánh sáng, ba tên đại linh sư chẳng cần nghĩ nhiều cũng biết đó là vật gì, là linh cầu truyền tin cao cấp.

Linh cầu như có linh tính, xoay tít vài vòng trên không trung rồi rơi thẳng xuống Hành Chính Đường. Kinh Bộ vươn hữu thủ thu viên cầu lại, ánh mắt nhìn sang Đàm Phi dò hỏi. Mặt sẹo vẫn yên vị trên ghế, phất phất tay làm hiệu cho họ Kinh cứ tùy ý.

Kinh Bộ đưa linh cầu lên mi tâm truyền dữ liệu. Sau vài nhịp thở, linh cầu tự tan rã thành bột mịn rồi tán đi. Biểu hiện của họ Kinh cũng tràn đầy cảm xúc, gã thở dài nhìn Đàm Phi ngập ngừng như thể chẳng biết phải nói gì cho hợp cách.

Đàm còn nhiều chù tính trước mắt, đang định rời đi rồi, thấy biểu hiện của Kinh bộ liền từ tốn:

- Nếu là chuyện cá nhân, Kinh Đạo hữu cứ tùy tiện, còn là việc của Thiên Bích Đảo thì mời trình bày!

Mất ba nhịp thở để cân nhắc, rốt cuộc Kinh Bộ ôm quyền trịnh trọng:

- Tại hạ có một vị hảo hữu kết giao từ thời chạy loạn trên biển Vô Biên. Người này đang là một trong ba vị đảo chủ tại Đông Bắc Khu, chẳng hiểu do đắc tội với thế lực nào mà bị chúng thôn tính, rơi vào cảnh cây đổ bầy khỉ tan. Hai tên chúa đảo kia tử thương, còn hắn đang trên đường đào tẩu đến Tây Bắc Khu của ta, và đang có ý cầu cạnh xin tá túc tại Thổ Chu một đoạn thời gian… Hiện đang lẩn trốn cách đảo này hai ngàn dặm… Đại nhân! Chuyện này tại hạ bắt buộc phải báo cáo ngài, mời đại trưởng lão đưa ra đối sách.

Đàm Phi thoáng trầm ngâm, tuy chỉ trong khoảnh khắc nhưng cũng đủ thấy được thái độ bồn chồn của Kinh Bộ, khẳng định kẻ kia phải có mối quan hệ rất sâu với khổ chủ rồi.

- Kinh đạo hữu nói qua về hắn xem nào? - Đàm nhàn nhạt không tỏ bất cứ thái độ nào.

Nét mừng rỡ ẩn hiện trên khuôn mặt Kinh Bộ, hắn vội vàng sơ lược:

- Danh tính hắn là Lương Cảnh Nghị, xuất xứ Phàm Nhân Tông thuộc Già Thiên. Nếu như không có hắn, có lẽ mấy người bọn ta đã bỏ mạng tại biển Vô Biên rồi. Người này tính tình khẳng khái, lại là tinh thông trận pháp và cơ khí, cũng có thể nhân cơ hội này mà mời hắn về đảo, coi như một cái bổ sung nhân lực hữu ích cho Thổ Chu cũng như Thiên Bích Đảo.

Ngay từ đầu Đàm Phi đã nhìn ra ý đồ của Kinh Bộ. Bổ sung nhân lực cho Thiên Bích ư? Đây chỉ là cái cớ, bảy phần còn lại là đền đáp ân nghĩa khi xưa mà thôi. Tuy nhiên, để biên chế người này vào lực lượng của Thiên Bích, gã còn phải khảo hạch Cảnh Nghị kia xem có phù hợp với nhân sự hiện hữu và bối cảnh hiện tại không nữa.

- Được… Kinh đạo hữu dẫn đường! - Nói rồi Đàm đứng dậy đi thẳng ra cửa chính.

Hành động dứt khoát của Đàm Phi không chỉ khiến Kinh Bộ ngỡ ngàng, đến trầm tĩnh như Tả Ao cũng phải giật mình đánh thót. Hai vệt kinh hồng phá không rời khỏi Thổ Chu đảo ngay trong đêm, Tả Ao nghiễm nhiên trở thành đảo chủ bất đắc dĩ.

Hai vệt kinh hồng vẽ lên bầu trời hai dải ánh sáng lung linh trên mặt biển, Kinh Bộ gần như sử dụng đến độn tốc cực hạn, với tốc độ như thế này cũng phải hơn hai canh giờ mới đến nơi. Đàm Phi có thể hiểu được sự lo lắng trong nội tâm họ Kinh kia, gã có thể xuất ra Phi Thiên Xà để rút ngắn thời gian di chuyển, nhưng đây chưa phải thời điểm cần thiết, yêu này chỉ nên sử dụng khi đối mặt với hiểm nguy mà thôi.

Bay liên tục theo hướng đông bắc suốt hai canh giờ không nghỉ ngơi, rốt cuộc Đàm Phi đã cảm ứng được điều gì đó, gã lập tức truyền âm cho Kinh Bộ:

“Rắc rối lớn rồi! Có vẻ như vị bằng hữu kia đã kết oán với thứ không nên đắc tội… bản thân ta cũng thấy rất đau đầu khi đụng chạm tổ chức này”

Kinh Bộ phi hành ở một khoảng cách khá xa nên không thể thấy biểu cảm của hắn lúc này, một phần là tầm cảm ứng của hắn cũng chưa thể nhận ra chiến sự ở phía trước, hắn chỉ biết truyền âm lại:

“Đại nhân! Cụ thể là tổ chức nào?”

* Hết Chương 234 *

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.