Lúc này, Đàm Phi đứng giữa bãi loạn thạch, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào những khối đá lớn, ngón tay không ngừng điểm vào cuộn da thú trên tay, gã đang dùng pháp lực ghi chép lại toàn bộ văn tự Kinh Tộc được khắc trên mặt đá xù xì, hết khối này sang khối khác. Dưới chân đã nhiều ra một đống cuộn da thú, nhưng có vẻ như gã vẫn chưa muốn dừng lại, bởi số lượng đá trong bãi thực sự là rất nhiều.
Những dòng ký tự mặc dù đã trải qua không biết bao nhiêu tuế nguyệt, nhưng khí hậu trong kết giới này không khắc nghiệt như thế giới ngoài kia, vậy nên Đàm vẫn có thể nhận biết tương đối đầy đủ.
Rốt cuộc Đàm Phi cũng đình chỉ việc ghi chép, thu toàn bộ những cuộn da thú đầy ký tự vào giới chỉ, đưa ánh mắt tiếc nuối về phía bộ khô cốt trên ghế đá. Chợt trong đầu vang lên tiếng nói yếu ớt của Thượng Ngàn Lão Mẫu:
“Tiểu tử, bỏ ngay cái ý định ngu xuẩn và khốn nạn đó đi… nếu ngươi mang thứ đó ra ngoài kia, dù chỉ là một đốt xương nho nhỏ thôi, họa sát thân sẽ đến ngay lập tức…”
Đàm nghe vậy cười như không cười:
- Tiền bối đừng hiểu lầm, ta tự biết nặng nhẹ… chỉ là vãn bối ngầm so sánh độ cứng rắn cỗ di cốt của ngài và bộ hài cốt tu sĩ cấp năm kia mà thôi!
- Xì… ngươi kể công? Dã tâm của ngươi làm sao qua mắt được bản tọa, đừng nghĩ cấp cho ta bộ hài cốt cấp năm bẩn thỉu kia thì muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-hoa-huyen-tan-bat-tu-coc/2191332/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.