Chương trước
Chương sau
Lý Khánh Tiên dẫn đầu đoàn người di chuyển về vùng trung tâm Loạn Hải Vực, nơi đặt mật sở chưởng quản địa bàn Loạn Hải. Linh chu rẽ mây với vận tốc rất nhanh, quang cảnh thành trì, làng mạc lướt qua ở bên dưới khiến hắn thở dài nặng nề.

Nhiều năm về trước, cũng trong một khung cảnh tương tự như thế này, vài đứa trẻ không hiểu trời cao đất rộng, mang trong mình một bầu nhiệt huyết sôi trào, chúng đã hứa hẹn với nhau đủ thứ, đã cùng sát cánh chiến đấu sinh tử vài lần... Để rồi nhiều năm về sau, mỗi kẻ lại theo đuổi một chí hướng riêng, đạo tâm cũng bị thời gian, lòng thù hận và sự đố kỵ xói mòn, chẳng thể tìm lại được những khoảnh khắc êm đềm như xưa, những điều tốt đẹp đó giờ chỉ còn lại một chút nhỏ nhoi trong miền ký ức.

Đinh Ngọc Diệp nhẹ nhàng đến bên hắn, kề vai gầy sát vào thân thể hắn, thì thầm những lời êm ái bên tai:

- Đã nhiều năm rồi… phu quân vẫn còn cố chấp, không thể bỏ qua cho hắn sao?

Khánh Tiên nhếch môi cười cay đắng, trong đó chất chứa cả sự đau đớn thống hận, hắn nhỏ giọng gằn từng tiếng:

- Hắc hắc… Điền sư phụ ví như là người cha thứ hai của ta, người cho ta rất nhiều thứ, được như ngày nay cũng là một phần ân điển của người… chẳng cần biết khúc mắc giữa hắn với ân sư như thế nào, nhưng tội thí sư khó có thể tha… cho dù hắn đã từng là hảo hữu.

Ngọc Diệp có thể hiểu phần nào nỗi đau và sự giằng xé trong nội tâm của Lý Khánh Tiên. Gã Huyền Tử kia nàng cũng biết khá rõ, quả thật kẻ này rất mạnh, lại khôn ngoan xảo quyệt, làm việc quyết đoán sát phạt, đối đầu với gã chỉ e là lành ít dữ nhiều. Lại là lời cảnh tỉnh mới đây của Xuân Hương, để một tên đồng cấp như Xuân Hương kiêng kỵ, chứng tỏ gã Huyền Tử của thời điểm hiện tại rất nguy hiểm.

- Nhiệm vụ mang Trường Sinh Đan về Già Thiên là bắt buộc, không thể thất bại, vậy phu quân đã nghĩ ra kế sách? - Đinh mỹ nhân liền dò hỏi.

- Có vài kế hoạch, nhưng chưa cái nào thỏa đáng, tạm thời cứ để hắn nhởn nhơ vài ngày. Hiện ta cần phải chạy đến mật sở Tử Huyền Môn trình diện, hy vọng có thể mượn thêm nhân thủ giúp sức. - Lý Khánh Tiên ậm ừ cho qua chuyện.

Ngọc Diệp gật đầu đồng tình:

- Thiếp đầu nhập Tử Huyền Môn chưa lâu, cũng cần ra mắt và tìm hiểu thêm về con người của Tô đại trưởng lão xem thế nào!

- Tô lão quái mặc dù là đại trưởng lão của Tử Huyền Môn, phụ trách mật sở đặc biệt tại Loạn Hải đã nhiều năm, nhưng có hệ tư tưởng khác biệt so với những vị đại trưởng lão ở trong tông môn, nói trắng ra là không còn gắn bó mật thiết với Tử Huyền từ rất lâu rồi… vậy nên khi diện kiến lão chúng ta cũng cần phải đề phòng vài điểm… - Lý Khánh Tiên tỏ ra cảnh giác.

Ngọc Diệp gật đầu đồng tình, lại nhíu đôi lông mày thanh tú trong vài nhịp thở rồi ngập ngừng:

- Huyền Tử này đã từng chiến đấu cùng thiếp trong Sơn Hải Đồ, năng lực của hắn như thế nào ta cũng phần nào nhìn ra, liệu… liệu phu thê chúng ta liên thủ có nắm được phần thắng…?

Lý Khánh Tiên nhìn sâu vào mắt ái thê, rồi lại rời mắt qua đám tùy tùng, hai tên nam nhân kia đều là người của Thông Thiên Giáo trà trộn trong Tử Huyền Môn, năng lực ra sao hắn nắm rất rõ. Xuân Hương nữ tử hắn mới chỉ tiếp xúc lần đầu, chưa thể đánh giá mạnh yếu ngay được, việc thu thập gã mặt sẹo hắn không hoàn toàn chắc chắn. Khánh Tiên với ánh mắt kiên định cất giọng trầm ổn:

- Mục đích của ta là bắt sống gã, khiến gã phải giao ra thứ ta cần, nhân thủ càng đông thì mẻ lưới càng lớn… lần này quyết không để hắn chạy thoát như lần đại chiến Gạc Ma nữa.



Đàm Phi tỉnh dậy trong không gian quen thuộc, Tản Viên Giới. Chỉ có điều, khung cảnh đã trở nên rộng lớn hơn trước, Tản Viên Sơn lừng lững như một thanh cự kiếm đâm xuyên vào bầu trời, xa xa vẫn là mảng không gian đứt gãy tựa như sụp đổ. Khối tư sản khổng lồ của gã được sắp xếp gọn gàng nằm rải rác trên nhiều giá gỗ quanh đây, tất cả đều không mảy may suy suyển.

Nhìn xuống thân thể mình, gã chợt há miệng đớp đớp vài ngụm lương khí, thân thể hiện tại chỉ mờ ảo như sương khói, giơ bàn tay lên cũng chỉ thấy cánh tay là những lọn khí nhạt nhòa. Tình cảnh này gã chưa gặp bao giờ, liệu đây có phải là tình trạng Nguyên Thần Ly Thể? Một dạng hồn phách tự rời bỏ thân thể phiêu đãng ở một không gian nào đó. Với những hiểu biết của Đàm, đây tất nhiên là gã đã trúng thuật pháp của người ta, rơi vào hôn mê rồi để hồn phách li thể. Nếu lực lượng thần niệm không đủ mạnh, gã sẽ mãi mãi làm con rối cho người sai khiến. Còn như lực lượng thần niệm đủ mạnh để chống lại dạng thuật pháp này, sau một thời gian nhất định sẽ tự giải khai, hồn phách lại trở về với thân thể, nó chỉ như một giấc mộng mị mà thôi.

Giờ có oán thán cũng chẳng giải quyết được gì, gã liền di chuyển theo dòng khí lưu về phía chân núi, nơi tọa lạc túp lều nhỏ trước kia phu thê Nguyễn Tuấn thường sinh hoạt, vì đã cảm nhận ở nơi đó đang phát ra ba động linh lực rất nhỏ.

Đi qua cầu đá ven suối, khung cảnh hiện ra trước mặt vẫn vẹn nguyên như xưa, căn nhà gỗ đơn sơ tịch mịch, bộ bàn đá rêu phong lâu ngày không ai sử dụng, cạnh đó lại nhiều ra một khối hắc thạch hình bán cầu với lít nhít văn tự Kinh Tộc. Bên trên khối hắc thạch mờ ảo hình hài nữ nhân không đầu, hình ảnh mờ ảo nhạt nhòa như có như không vậy.

Đàm Phi hiểu, thứ quái quỷ kia đương nhiên xuất phát từ cỗ khô cốt khổng lồ rồi, và tất nhiên là có liên quan mật thiết với Nguyễn Tuấn, liên quan đến cả Tản Viên Giới nữa. Gã vội đặt tay lên ngực trái nghiêng đầu hành lễ:

- Tiểu nhân Huyền Tử ra mắt tiền bối!

Im lặng…

Hư ảnh nữ nhân không đầu chỉ khẽ nhá sáng lên vài cái, tuyệt nhiên không có bất cứ âm thanh nào phát ra, khung cảnh quỷ mị khiến gã lạnh hết sống lưng. Tuy nhiên, gã vẫn làm ra thái độ khiêm cung, chỉ biết đứng đó lặng lẽ chờ đợi.

- Ngươi có quan hệ thế nào với chủ nhân nơi này? - Giọng nữ nhân u uẩn lạnh lẽo chợt cất lên phá tan bầu không khí nặng nề.

- Nhiều năm trước, tiểu nhân vô tình lạc vào nơi này, được diện kiến Nguyễn tiền bối, được người ban cho một chút ân điển… - Đàm vắn tắt lại mối duyên kỳ ngộ cùng Nguyễn Tuấn một lượt cho nữ nhân không đầu nghe qua, sau đó lại tiếp tục đứng một bên chờ đợi.

Nghe xong câu chuyện của gã, nữ nhân im lặng một đoạn thời gian, có vẻ như đang hồi tưởng lại những chuyện từ quá khứ, sau đó thở dài:

- Đều là chữ ‘Duyên’ cả…! Tiểu tử, ngươi đã vô tình giúp một phần hồn phách của ta thức tỉnh, ta còn chẳng biết nên vui hay buồn nữa? Nhưng cứ coi như ta nợ ngươi một phần ân nghĩa… tạm thời để ta dùng tạm chỗ này ôn dưỡng phần hồn phách tàn tạ này, như thế nào?

Đàm Phi đã có nhận định chủ quan về mối quan hệ giữa hồn ma không đầu với tia thần niệm của Nguyễn Tuấn, đương nhiên họ phải có một mối quan hệ trên mức bình thường. Dẫu vậy, gã còn muốn khai thác thêm một chút thông tin từ ma nữ cụt đầu, Đàm tỏ ra trần trừ không cam tâm:

- Cái này… việc này e là không được, đây là di sản của Nguyễn tiền bối để lại cho tiểu nhân, ta phải có bổn phận giữ gìn tôn nghiêm cho người, vẫn là mời tiền bối ngài rời đi cho…

- Thằng khốn, ngươi nghĩ bản tọa là ai…? Riêng cái tội tự ý thâm nhập kết giới an nghỉ của ta đã đủ tội chết mấy lần, giờ lại còn dám cò kè mặc cả với bản tọa… Phải chăng là ngươi muốn đi chết? - Nữ nhân tỏ ra chanh chua.

Đàm Phi vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, khiêm nhường:

- Tiền bối hiểu lầm! Tiểu nhân có nguyên tắc của riêng mình… Đây là chốn tôn nghiêm do Nguyễn Tuấn tiền bối để lại, muốn cho người khác sử dụng ư? Hắc, ít nhất tiền bối ngài nên chứng minh một chút thân phận và lai lịch…

Còn chưa để Đàm Phi nói hết câu, nữ nhân không đầu liền cắt ngang:

- Phì… muốn điều tra lai lịch…? Xác định tư cách? Không hiểu ngươi là thằng ngu hay tôn sùng Nguyễn đại nhân một cách mù quáng đây…?

Đàm Phi mặc kệ, chẳng có đếm xỉa đến những lời lẽ miệt thị kia, gã chỉ đứng đó hướng đến hư ảnh nữ nhân mà chờ đợi.

Đến thời điểm này, qua vài lần đấu võ mồm với hồn ma, gã thừa hiểu nàng này chỉ còn chút tàn hồn yếu ớt, chẳng thể gây phương hại đến sự an toàn và mạng sống của gã. Chỉ lát nữa thôi, khi mà thuật pháp của nàng không thể duy trì, thao túng thần hồn của gã, gã sẽ trở lại bên ngoài kia tựa như trải qua một cơn mơ vậy. Việc cần kíp lúc này là moi được thật nhiều thông tin, biết đâu nó sẽ giúp ích cho con đường tu luyện của gã sau này.

Hồn ma không đầu sau đoạn thời gian kích động đã trở về trạng thái ổn định, nàng cất tiếng lạnh nhạt:

- Tiểu tử thối, muốn biết thân phận của ta? Được thôi! Cho ngươi biết bản tọa cũng chẳng mất gì. Nhưng ta có một điều kiện?

Đàm khẽ nhíu mày, sau đó gật đầu chấp thuận:

- Được… miễn sao trong khả năng của vãn bối!

- Ta cần một khối Cổ Dung mộc, để làm gì thì ngươi cũng hiểu?

Mộc Cổ Dung Đàm Phi không thiếu, đều lấy từ cây Cổ Dung vạn năm trên Quỳnh Viên Sơn, gỗ này có diệu dụng bổ trợ và bồi dưỡng thần hồn rất tốt. Ở quê hương gã, các cụ già vẫn hay dọa dẫm đám trẻ nít rằng trên những cây Cổ Dung thường có ma quỷ ẩn nấp. Đến khi nhập đạo, biết được nhiều thứ mà phàm nhân không thể hiểu được, gã mới vỡ lẽ những lời của cổ nhân đều dựa trên cơ sở tu tiên chi đạo.

Thần niệm khẽ động, một cành Cổ Dung xanh tốt bay về huyền phù bên khối hắc thạch, giọng Đàm Phi cất lên không biểu lộ chút cảm xúc nào:

- Đây là lễ vật ra mắt, mong tiền bối nhận cho!

Cành cổ dung lớn như bắp đùi, dài sáu tấc như được ai đó điều khiển bay về nơi hư ảnh nữ nhân không đầu, hư ảnh dần biến thành những lọn khói xám mờ vấn vít quanh thân gỗ. Đàm Phi vẫn im lặng khoanh tay đứng đó như thể chờ đợi luồng thông tin từ ma nữ không đầu kia.

* Hết Chương 230 *

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.