Tả Ao ngần ngừ một hồi như thể cân nhắc điều gì đó, thấy ánh mắt khích lệ và chờ đợi của mặt sẹo, hắn liền ngập ngừng:
- Với địa vị của tại hạ, nói ra e rằng quá phận, nhưng trước sau cũng phải gỡ bỏ chút khúc mắc trong lòng…
Đàm Phi cười nhẹ nhìn thẳng vào mắt Tả Ao:
- Tả tiên sinh hà tất phải câu nệ, cứ thẳng thắn đưa ra vấn đề thôi…!
Ánh mắt cùng lời nói của vị đại trưởng lão thần bí kia dường như đã đánh tan mọi rào cản về tâm lý trong Tả Ao, hắn cùng đối nhãn với Đàm rồi thốt ra từng tiếng:
- Hài… Thiên Bích Đảo không hẳn chỉ mang cái tên Thiên Bích… phải chăng còn có cái gì đó phía sau chi phối?
Đàm Phi chợt giơ ngón cái cười hắc hắc:
- Tả tiên sinh thật tinh ý! Trước sau gì cũng phải làm rõ một số vấn đề với các hạ, Huyền Tử này đã coi người như hảo hữu, chẳng có lý do gì để dấu diếm cả… hài… cũng đến lúc phải nói rõ cho đạo hữu rồi!
Dứt lời, trên tay Đàm Phi bỗng nhiều ra một chiếc vòng như đá cẩm thạch chạm khắc tinh xảo, gã tung tẩy chơi đùa mấy cái rồi đưa ánh mắt dò hỏi về phía Tả Ao:
- Tả tiên sinh biết vật này?
Tả Ao bán tín bán nghi quan sát chiếc vòng tay, nghĩ mãi không ra đó là vật gì, cuối cùng lắc đầu cười trừ:
- Kiến thức nông cạn… mong đại trưởng lão ngài chỉ giáo!
Đàm Phi không mấy bất ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-hoa-huyen-tan-bat-tu-coc/2191326/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.